Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Thơ máy bay .


Hai bên đánh nhau chí chóe, bên nào cũng muốn phe mình thắng.
Thắng để làm gì nhỉ ? Để tràn sang đất địch chiếm đóng, cướp đất giành dân, cho phe mình vô nắm quyền cai trị. Bắt bọn dân bại trận làm nô lệ, nô lệ đầu óc tay chân, làm lụng để thắng trận tha hồ vơ vét sung sướng.
Các nước vì thế sợ sệt kẻ mạnh hơn dòm ngó của cải, kiếm vũ khí đề phòng. Ấy mới quốc phòng, quân đội, súng ống này nọ.
Kẻ mạnh kéo đến đánh bọn yếu đều nhân danh này nọ cho dễ thắng :
- Dẹp loạn giặc phản, phù Trần diệt Hồ, phù Lê diệt Ngụy
- Khai hóa văn minh, bảo hộ dân chúng
- Chống khủng bố, diệt phát xít
- Giải phóng "nhân dân lao động", đưa bà con "bị áp bức" lên trên thế giới đại đồng ở cho sướng
- Vân vân và vân vân...
Đánh quân sự là dùng pháo binh bắn, dùng máy bay dội bom, dùng xe tăng tiến vô, cho lính tràn sang chiếm đất đai bọn thua. Rồi lập chánh quyền quân quản.
Đánh súng đạn khốc liệt, hai bên kỳ phùng địch thủ khó thắng nhau lắm. Phải trường kỳ dai dẳng chiến trận, kéo ra năm này tháng nọ: 10, 20, 50 năm or lâu hơn nữa, cũng chưa chắc yên chuyện.
Đánh "ý thức hệ" là dùng chiến tranh tâm lý dụ hàng.


Tâm lý chiến tác động "hoá" quân địch thành quân ta. Chí ít quân địch chán nản đánh, bỏ mặc chiến trường, về nhà hú hí vợ con. Làm thất bại quân sự địch.
Nội chiến 54/75, Việt cộng dùng vũ khí của Tàu, Nga, Tiệp đánh phá dữ dội miền Nam. Cán binh Bắc Việt tràn vô lớp lớp. Xẻ Trường sơn núi ra mà đánh giết người Việt, giúp "phong trào CS", giúp bạn Tàu...
VNCH chống cự lại không nổi, phải nhờ bọn cố vấn Mỹ, lính Mỹ sang đánh hộ. Chiến tranh lâu lắc kéo dài đợi giờ phút chót 30.4.
Bọn đầu sỏ hai miền dùng vũ khí ngoại quốc, biến hóa quê cha đất tổ tan hoang đổ nát. Xương khô cốt lộ, người chết phơi thây đầy đồng ngập lối.
Đài phát thanh ra rả chửi nhau, hạ nhục nhau, lôi kéo dụ dỗ con em VN lao vào đâm chém đánh giết nhau.
Mị dân, mỹ từ bao biện, dối trá lọc lừa, thảm trạng ngu si cực độ.
Chiêu hồi là chiêu dụ lính VC miền Bắc, du kích nằm vùng trong Nam bỏ ngũ, về với chánh nghĩa quốc gia.


Ngoài mấy cái đài "Tự do", đài " Mẹ VN" tâm lý chiến 24/24, là cho máy bay lên trời thả truyền đơn, giấy thông hành "hồi chánh" xuống mấy nơi rừng rú, độn đèo nghi ngờ có cộng quân trú ẩn; dụ dỗ "chiến sĩ anh em Bắc Việt" ra hàng.
Có bài thơ được cho là lấy trong bọc áo của một xác VC có bút danh là Huyền Trân, không biết danh tính thật, bị bắn chết. Nó rất hợp sự chiêu hồi lắm, nên lập tức Cục Tâm lý chiến in ra hàng tấn tờ giấy, đem máy bay rãi vô chốn rừng núi.
Thơ này bay như bươm bướm.


Bảo Tàng Viện Quân Sự Alberdeen - Maryland.USA nay còn giữ lại, đọc thấy ngờ ngợ mùi tâm lý chiến, rất do một sĩ quan VNCH chế tạo rồi mạo danh VC chết cho nó giá trị thật.

TỪ BUỔI LÊN ĐƯỜNG - (Thư Gởi Mẹ)

Từ buổi con lên đường xa Mẹ
Theo anh em sang Lào rồi dấn bước vào Trung
Non xanh nước biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ
Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Vì hòa bình đâu ngại bước gian nguy
Mấy tháng rồi đêm nghỉ ngày đi
Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh
Những chiều Trường sơn núi rừng hiu quạnh
Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình!
Khói lam chiều giàn mướp, lá lên xanh
Con bướm nhỏ, mái đình xưa nhớ quá !

Vào nơi đây tuy đất trời xa lạ
Nhưng miền Nam cũng cùng một quê hương
Vẫn bóng dừa xanh vẫn những con đường
Hương thơm lúa ngọt ngào
Vẫn khói lam chiều, con trâu về chuồng, tiếng tiêu gợi nhớ
Đã qua buổi ban đầu bỡ ngỡ
Con nhìn ra nào giải phóng gì đâu?
Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
Lớp học tưng bừng những đàn trẻ nhỏ
Đang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca
Và trong vườn cây lá trổ hoa
Đàn bướm nhỏ rủ nhau về hút mật
Xóm dưới làng trên niềm vui ngây ngất

Sao người ta bắt con phải đốt xóm phá cầu ?
Phải gài mìn, gieo tang tóc thương đau
Đã nhiều lần, tay con run rẩy
Khi gài mìn để rồi sau bỗng thấy
Xác người tung máu đổ chan hòa
Máu của ai, máu của bà con ta
Của những người như con như Mẹ
Để bao đêm mắt con tràn lệ
Ác mộng về con trằn trọc thâu canh.

( T/g : Huyền Trân )

Thơ cũng hay. Nỗi nhớ nhà, thấy cuộc sống ở miền Nam, ngẫm nghĩ, ngộ bị lũ khốn nó bịp, nó sai đi giết người (con cháu tụi nó đưa qua Nga Tàu du học - khỏi chết). Đau đớn buồn rầu, khóc lóc trằn trọc cả đêm, tội nghiệp lắm.
Có điều bọn cán binh CS Bắc Việt lại thích nghe, đọc, học bác đảng, ngâm nga thơ nô hơn.
Thành ra miền Nam mới "được giải phóng" !
Số phận mấy vị hồi chánh viên có lẽ đã "đời tàn" sau 30.4, dưới tay quân CS là chắc.
Mấy chục năm trôi qua rồi. Thời gian vẫn vùn vụt trôi qua. Những người VN liên quan tới nội chiến, chết già lần lượt.
Những cái gì lịch sử để lại, không lợi cho chế độ CSVN lần hồi bị phá huỷ, đốt phá sạch sành sanh, như ngày xưa bọn nhà Minh đốt sách Đại Việt.


Thế hệ trẻ VN 8,9,10,11...XXX miệt mài chát chít, đua đòi bấm béo, bạo hành đấm đá, nhai lại nịnh đầm, mộng làm quan đảng đớp tiền mau lẹ lắm !
Quá khứ nay đã lỗi thời rồi !
Sử VN nhường chỗ cho sử đảng CS. Lịch sử chỉ còn là những "tác phẩm lớn" sáng tác ra nịnh đảng, ca bác cho bọn sử nô lưu manh, xu thời kiếm chác miếng cơm manh áo.


Kỷ niệm chiến tranh VN, một thời để nhớ, để thả hồn thơ xưa bay vô sọt rác...
Dù sao "thơ máy bay" vẫn là thật "hồi xưa" !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét