Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Bạn hay Thù ?



Mấy năm trước, hải quân Trung Hoa ngang ngược vây đánh tàu cá ngư dân Việt ngay trên vùng biển VN.
Hình ảnh bọn giặc cướp tàu cá, dùng dùi cui đè đầu mấy ngư dân ta, người mình thì ôm đầu, vái lạy, khiếp đảm, co rúm trước họng súng bọn cướp.
Nhục quốc thể quá !
Cả nước uất ức sôi sục, đòi quyết chiến với giặc.

Rồi những cuộc biểu tình chống Tàu của người VN đều bị chính quyền CS thân Tàu trấn áp, bắt giải tán. Sợ mất lòng cái thằng "bạn vàng" du côn ăn cướp !
Ai biểu lộ lòng yêu nước đều bị bọn công an VC ghi sổ đen, theo dõi, sách nhiễu cho vô tù ngồi.
Hồi đó, nghe lại bản Huyền sử ca Phạm Phú Quốc của Phạm Duy có câu "Việt Nam đang sôi sôi lòng nước" quá thần sầu, thấy nói xưa mà đúng nay, cái tâm trạng lòng người VN sôi sục căm lũ giặc Tàu, hận chánh quyền bạc nhược. Ngồi gõ lóc cóc suốt đêm cái entry lấy câu đó đặt ngay tiêu đề. Viết rồi thấy đã quá, khuây phần nào cái uất hận quân cướp Tàu, luôn phải ngậm mà nghe. Thầm cám ơn cái mạng miễn phí toàn cầu, dễ mới viết mấy chữ.
Ai dè bọn VC du côn "an ninh văn hóa" nhảy vô còm chửi bới thậm tệ. Ít ngày sau My blog biến mất ! Not found 404 ! Tiếc cái bài viết ấy quá. Hậu đậu quên không lưu lại. Nếu còn tải lên giờ quả là thời sự lắm ! Nhưng thôi. Mất bài này viết bài khác. Xoá blog này lại lập blog khác. Chuyện đơn giản.
Xưa, bọn Tàu dụng tàu "Ngư chính" lảng vảng ngoài khơi bắt ngư dân Việt, cướp tàu, giam người, đòi tiền chuộc. Nay, chúng đem tàu "Hải giám" tiến sâu vô tận sát bờ biển Khánh Hoà, đánh phá tàu thăm dò dầu khí VN. Vô thẳng trong nhà người ta mà phá hoại, răn đe, doạ dẫm.
Trung Cộng đang khuyến khích cho hàng trăm tàu cá của bọn ngư dân chúng nó, tự tiện tràn vô vùng biển VN mặc sức khai thác. Chim thu nụ đé, tôm mực cá ngừ, vơ vét hết thành của nhà mình. Công pháp quốc tế, luật biển này nọ trên biển Đông đã thành đồ bỏ.
Xâm lấn nước khác, đánh nước khác. Chuyện bình thường.


Với các nước CS, luật trên đất liền là luật rừng, thì dưới biển, dùng luật cướp biển. Mạnh được yếu thua, chiến hạm súng đạn nhiều, ai to nấy thắng. Đơn giản.
Xưa, cái "chủ nghĩa anh hùng cách mệnh VN" lố bịch tự sướng, quốc gia nghèo đói nhược tiểu "chống Mỹ cứu nước" toàn súng đạn xe tăng bom mìn lựu đạn, lương khô... của Tàu nó đưa cho, để mà người Việt giết người Việt, đất nước tan hoang suy yếu, một nhà hận thù chia rẻ quốc cộng tương tàn. Chung quy cũng vì thằng Tàu nó sợ Đại Việt yên ổn hùng mạnh lên cản đường nó thôi. Vậy mà mấy cái đầu" đỉnh cao trí tuệ" không một thằng đảng nào ngộ ra dùm cho để dân Nam bớt chết, nước Nam bớt bom đạn cày bới. Nay, dẫu có hèn hạ cúi mình bợ đỡ, có bạc nhược nịnh nọt a dua, có sợ phạm huý thay nước Tàu bằng nước "Lạ", có trơ trẻn bắt bỏ tù đồng bào ruột thịt lấy lòng quân ăn cướp đến đâu, thì chúng nó đã thích đánh thì vẫn cứ đánh !
Nó đánh không phải do "ta" làm mất lòng nó đâu. Nó đánh vì này nè :
"Biển Đông chứa đựng khối lượng đáng kinh ngạc về đa dạng sinh học và tài nguyên biển, bao gồm trữ lượng dầu khí rất lớn, thủy sản và ước tính chiếm 30% các rạn san hô của thế giới.
Tờ Thời báo Hoàn cầu của Trung Quốc ngày 19/4 đã đưa ra một báo cáo đặc biệt về Biển Đông, trong đó mệnh danh vùng biển này là "Vịnh Ba Tư thứ hai".
Tờ báo cho biết, Biển Đông chứa đựng hơn 50 tỉ tấn dầu thô và hơn 20 nghìn tỉ mét khối khí. Con số này gấp khoảng 25 lần trữ lượng dầu và 8 lần trữ lượng khí của Trung Quốc đã được chứng minh."


Tất thảy do lòng tham vô đáy của Trung Cộng, thấy của cải biển nước Nam ta quá ư nhiều. Chúng thừa hiểu nước ta, kẻ nắm quyền vừa ngu, vừa hèn hạ, vừa yếu ớt, vừa để mất lòng dân.Thế nên đang thiếu thèm, chúng điên gì không nhảy vô mà ăn cướp nhỉ ? Ăn cướp để "đáp ứng nâng cao nhu cầu sống 1,3 tỷ dân nhân mãn ! Luật nằm trong tay kẻ mạnh, ấy luật đời...
Thế nên Tàu CS đã và sẽ chơi tới bến luôn. Nó đã lấn đất Nga, Ấn, giành biển Hàn, Nhật...tất thằng em CS VN cam phận hèn nhục nhã, dẫu có cùng ý thức hệ ngoài miệng, luôn nịnh bợ, ton hót, luồn cúi; nó cũng sẽ chơi luôn chắc chắn. Nó biết thằng em yếu, lại sợ hãi chiến tranh !
Năm 1979, Trung Cộng đánh VN. Lúc đó còn có Nga Sô cho súng đạn miễn phí mà chống cự. Nay, xảy ra chinh chiến, biết tựa lưng vào ai đây nhỉ?


Philippin, Malaysia nhỏ yếu có Mỹ đứng sau nên sẵn sàng đưa tàu, máy bay đến đánh đuổi bọn cướp Tàu xon xen hải phận. Dù đế quốc Mỹ ở tận Tây bán cầu, bọn Tàu cũng ngán.
VN đang còn đám đảng viên CS ếch nhái đầu bò đáy giếng vẫn ông ổng hò reo "chống Mỹ cứu nước", làm bạn với Tàu. Nước Mỹ đế quốc không lấn đất giành biển với láng giềng Mexico, Canada. Nước Mỹ chống Cuba vẫn cứ để cho cái xứ ngu đó tồn tại. Cho thế giới thấy cái chế độ CS đói anh em nhà Fidel rước về cho dân Cuba tội nghiệp, để mà học theo. Xây dựng CNXH !
Cha mẹ người VN ta luôn dạy con chọn bạn mà chơi. Chơi với bạn tốt, xóm làng ai cũng nể mặt. Bạn tốt nó còn bênh vực giúp đỡ mình khi mình cô thế. Chơi với bọn xấu, nó lừa, nó cướp, nó đâm sau lưng, nó đánh, nó ăn hiếp, nó bạo hành... Mình kêu chẳng ai nghe đâu. Vì xóm làng ai cũng ghét bọn xấu. Ngu chơi với nó thì cho chết. Ai rổi hơi cứu mà kêu gào ?
Chọn quân ăn cướp, chọn kẻ thù thù làm bạn, quả nhiên, hậu quả khôn lường.
Xem 2 clip bọn Tàu chúng nó quay rồi tung lên mạng, để biết lòng "tốt" thằng "bạn vàng"
- Chiến tranh biên giới 1979, quân Tàu tràn vào VN.



- Trận đánh chiếm Gạc ma 1988, quân Tàu giết sạch bộ đội VN.
Chú ý, trận Gạc Ma, hải quân VN tuân lệnh thượng cấp tay không giữ đảo, cố giữ lấy... tình "hữu nghị" mà đem thân làm bia hứng đạn ! Để chúng nó giết hết rồi chiếm đảo dễ như cho không?
Đau đớn thay cho gần 100 tử sĩ VN trước khi nhắm mắt, không thảy được một tràng AK vô đầu quân Tàu xâm lược.

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

Bân sơn tự cổ anh hùng...


Sử cũ kể rằng bọn Lê Chiêu Thống bán nước, qua Tàu kêu van, lạy lục, nài xin Tôn Sĩ Nghị đem quân sang đất Việt giúp, duy trì triều đại phản dân hại nước, thối tha mục nát.
Sĩ Nghị vui mừng dâng biểu, xin nhân cơ hội lấy An nam đất cũ.
Càn Long vội sai khởi binh ngay, không được chậm trễ.
Ba đạo quân do tổng đốc Tôn Sĩ Nghị, tri phủ Sầm Nghi Đống, đề đốc Hứa Thế Hanh cầm đầu, theo ngã Tuyên quang, Cao bằng, Lạng sơn tràn vào Việt Nam như nước vỡ bờ.
Từ đất Thăng Long, tướng Ngô Văn Sở lui quân thủy bộ về trấn giữ Biện sơn, Thanh hóa, cấp báo Phú Xuân thành.
Tôn Sĩ Nghị nhập Việt, ngạo nghễ, tự đắc, đối xử với bầy đàn Lê Thống rất chi khinh bỉ.
Dân tình xứ “nghìn năm văn hiến”, không hề sợ lũ bán nước họ Lê khép cho tội chết “theo luận điệu, thủ đoạn của thế lực thù địch Tây sơn phản động “, bàn luận rằng :
" Nước Nam ta từ khi có đế vương đến giờ, không thấy vua nào hèn hạ đến thế. Tiếng là vua mà phải theo niên hiệu vua Tàu. Việc gì cũng phải bẩm đến quan Tổng đốc. Thế thì có khác gì đã nội thuộc rồi không ? "


Nhận tin khẩn cấp, Bắc bình vương Nguyễn Huệ hội ngay tướng sĩ, bàn việc đem binh diệt giặc. Ngài lên ngôi hoàng đế, hiệu Quang Trung, tự mình thống lĩnh thủy bộ đại binh đi đánh Tàu xâm lược.
Ngày 20 tháng Chạp, đại quân tiến ra Thanh hóa.
Trừ lũ tay sai, dân chúng, sĩ phu Bắc hà đều ủng hộ người anh hùng áo vải giết giặc.
Quân ta lên đến 10 vạn người, hừng hực khí thế chiến đấu chống xâm lăng, bảo vệ tổ quốc.
Các tướng Ngô Văn Sở, Ngô Thời Nhậm tạ tội vì tự rút binh. Vua Quang Trung, vốn sức khỏe tuyệt trần lại mưu trí quyền biến, mẹo mực như thần thánh, cười mà nói rằng :
“ Chúng nó sang phen này là mua cái chết đó thôi. Ta ra chuyến này thân coi việc quân đánh giữ,đã định mẹo rồi, đuổi quân Tàu về chẳng qua mười ngày là xong việc. Nhưng chỉ nghĩ chúng là nước lớn gấp 10 nước ta. Sau khi chúng thua một trận rồi tất chúng lấy làm xấu hổ, lại mưu báo thù, như thế thì đánh nhau mãi không thôi, dân ta hại nhiều, ta sao nở thế.


Vậy đánh xong trận nầy, ta phải nhờ Thời Nhậm dùng lời nói cho khéo để đình chỉ việc chiến tranh. Đợi khi nước ta dưỡng sức phú cường rồi, thì ta không cần phải sợ chúng nữa.”
Ngài cùng tướng tài dũng lược : Đại tư mã Sở, Nội hầu Lân, Hàm hổ hầu, Đô đốc Bảo, Đô đốc Tuyết, Đô đốc Lộc, Đô đốc Mưu...chỉ huy quân ta đánh dữ dội Hà Hồi, Ngọc Hồi, Đống Đa .
“ Nhà vua cưỡi voi đốc chiến, quân Nam vào đến gần cửa đồn, bỏ ván rút dao xông vào chém, quân đi sau cũng kéo ùa vào đánh. Lính Tàu địch không nổi, xôn xao tán loạn, xéo lẫn nhau mà chạy. Quân Nam thừa thế đánh tràn đi, lấy được các đồn, giết quân nhà Thanh thây nằm ngổn ngang khắp đồng, máu chảy như tháo nước. Quân các đạo khác cũng đại thắng.
Quan nhà Thanh là đề đốc Hứa Thế Hanh, tiên phong Trương Sĩ Long, tả dực Thượng Duy Thăng đều tử trận. Tri phủ Điền châu Sầm Nghi Đống đóng ở gò Đống Đa bị quân ta vây đánh cũng thắt cổ mà chết.
Tôn Sĩ Nghị nửa đêm cấp báo, hoảng hốt không yên giáp cùng vài kị binh chạy qua sông sang Bắc. Quân các trại nghe tin xôn xao tan rả chạy trốn tranh nhau sang cầu. Một lát cầu đổ, sa cả xuống sông chết đuối. Sông Nhị hà đầy xác bọn giặc Thanh...


Ngày hôm ấy Quang Trung đốc quân đánh giặc. Áo ngự bào bị thuốc súng bắn vào đen như mực.
Quân Thanh bị đuổi qua cửa Nam Quan. Dân Tàu sợ hãi dắt díu nhau chạy, từ của ải về mé Bắc hơn mấy trăm dặm tịnh không bóng người “
Thắng lợi, nhưng để dân tình yên ổn, nhà vua sai Phạm Công Trị trá dạng mình gặp Càn Long...xin lỗi xin phải, cho yên việc đao binh.
Nước Tàu thua trận, trong bụng đã sợ quân đội nước Việt, ý rất muốn hòa.
Vì vậy, Quang Trung giả đến Yên kinh được Càn Long mời chầu Nhiệt Hà, làm lễ ôm gối, như tình cha con một nhà, dự yến thân vương quý tộc. Về nước, Càn Long còn sai thợ vẽ làm ảnh truyền thần ban cho, ân lễ thật là hậu.
Riêng bọn Lê Chiêu Thống đã quỳ gối bợ đỡ, lại bị người Thanh làm nhục ê chề.
Chúng bị gọt tóc, cạo đầu, đổi y phục như người Mãn, bắt triệu về Yên kinh.
Bọn tay sai hầu cận Lê Chiêu Thống phải đày biệt xứ mỗi tên mỗi ngả.
Kẻ bị đánh đến chết, người đau nhục bệnh hoạn, chết chẳng ai thương, xứ lạ quê Tàu.
( Theo Việt Nam sử lược )

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Cây lặng gió rung.


Tập đoàn dầu khí lớn thứ 3 của Mỹ là Conoco Phillips, ngày 11 tháng 5 năm 2011 đã tuyên bố rút khỏi 3 đề án khai thác, thăm dò dầu khí ngoài khơi biển Đông của VN.
Theo cứ liệu công bố trên trang web của Conoco Phillips, trụ sở tại Houston (Texas), tập đoàn này hiện nắm giữ 23,3% cổ phần trong một cụm gồm 5 mỏ dầu thuộc lô 15-1, cũng như 36% cổ phần của mỏ Rạng Đông trong lô 15-2 tại khu vực bể Cửu Long.
Năm 2009, sản lượng các mỏ dầu này đạt mức tương đương 32.000 thùng mỗi ngày.
Ngoài ra, Conoco cũng có 16,3% cổ phần của họ trong đường ống dẫn khí Nam Côn Sơn, công suất 700m3/ngày, nối liền bể Nam Côn Sơn với Nam Việt Nam.


Từ ngày 15 đến 22/52011, Tổng tham mưu trưởng Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA), tướng Trần Bỉnh Đức đã đến thăm chính thức nước Mỹ.
Đây là chuyến đi Mỹ đầu tiên trong 7 năm qua của PLA, nhằm thúc đẩy quan hệ quân sự Mỹ - Trung theo "kiểu mới".
Trong tháng 5, hải quân Trung Hoa tăng cường tuần tra trên biển Đông với 13 tàu Hải giám, nhiều máy bay và biên chế lính giám sát biển sẽ lên tới 10.000 tên.


Mục đích theo như họ nói là để “bảo vệ các lợi ích hàng hải của đất nước, thực thi các luật hàng hải và môi trường."
Chính quyền Trung Hoa đưa kế hoạch khai thác biển Đông và hai quần đảo Hoàng sa, Trường sa của VN. Họ còn ban lệnh cấm đánh cá trên vùng biển thuộc chủ quyền VN.
Lúc 5 giờ 5 phút ngày 26/5/2011, có 3 tàu Hải giám Trung Hoa vượt sâu vào vùng lãnh hải VN thuộc hải phận tỉnh Khánh Hòa (cách bờ biển VN 120 hải lý), đánh phá tàu Bình Minh 02 của VN đang thăm dò tìm kiếm dầu mỏ.
Đây là một hành động đe dọa kiểu du côn ngạo mạn của một đội quân quen thói đi ăn cướp, lấn đất giành biển nhà nghề với tất cả các láng giềng của chúng.
Đây là một động thái thăm dò phản ứng của VN, một phép thử nắn gân VN để có đối sách lấn tới tiếp tục, nuốt trọn quần đảo Trường sa, độc chiếm bể Đông.
Đây có thể là một động tác nhằm gây chiến, sau hàng loạt cuộc tập trận đổ bộ chiếm đảo của Thuỷ quân lục chiến Tàu khá rầm rộ vừa qua. Chỉ cần hải quân VN nổ súng bảo vệ chủ quyền hải phận VN, bọn Tàu sẽ lu loa VN xâm lược, hạm đội Nam Hải của chúng sẽ đại quân Nam hạ đánh trả, tiến chiếm Trường sa tức khắc.


Về phía chính quyền VN, quen sợ dạ, nên cũng quá hiểu bọn Tàu này rồi.
Tuy nhiên, vì đang lâm khủng hoảng kinh tế trầm trọng, vì quốc phòng quá sức tệ lậu so với Tàu, vì đang phụ thuộc Tàu nhiều chuyện này nọ, vì biết lòng dân từng bị phỉnh theo đảng "cầm súng giết nội thù", đã nếm đã biết đã chán, nên đã sợ chiến tranh bom đạn quá rồi.
Nên chi, Tàu giặc xâm lấn, "Hải quân nhân dân VN anh hùng" đành nhắm mắt làm ngơ. Dĩ hoà vi quý cho rồi. Tam thập lục kế nhịn ư thượng sách. Sự nhịn chín sự lành !


Chơi với chó, chó liếm mặt. Cái sự đời vốn đơn giản như ông bà ta đã dạy con cháu.
Một dân tộc đảng bắt đi theo cái chế độ mà ra đường ai cũng ghét. Nịnh bợ thằng bạn nó vốn khinh khi mình, chằm hăm cướp của mình, bây giờ thì nó chuẩn bị nện cho...
La làng la xóm trong sự cô thế quả thật tội nghiệp. Ngu thì chết !
Ngài đại tướng từng lên lớp " các nhà báo cũng phải chú ý không để cho các nước khác kích động vấn đề này, người ta sử dụng vấn đề biển Đông để kích động, chia rẽ quan hệ VN - TQ, chia sẽ quan hệ giữa Đảng, Nhà nước với nhân dân chúng ta ", thì bây giờ không dú diếm tin tức nữa, công khai này nọ cho dân biết để làm gì nhỉ ?



Có điều gió dư biết cây đã mục nát quá, nên cây muốn lặng gió cứ rung.
Việt Nam càng nhịn thì Trung Hoa càng ỷ mạnh lấn tới tấp.
Tiến thoái lưỡng nan trong cái luật rừng mạnh được yếu thua, phe mình bị yếu.
Dân chúng thì đa phần nguyền rủa ai đã đem độc trùng ngoại bang về di họa, để non sông đất nước cha ông gầy dựng lại yếu ớt thế này ? Đem xác nó ra mà ướp mà bêu giữa ngả ba đường cho diều tha quạ rỉa...
Làm gương thiên hạ, tạ lỗi tổ tông.

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Cafe Lầu


Buổi sáng, đàn ông VN thích đi uống cafe quán.
Mùi hương thơm lừng cùng chất caffein kích thích, đầu óc trí não hưng phấn, tỉnh táo. Uống lâu thành ghiền nặng. Sáng không tới quán cafe là chịu không nỗi.
Ly cafe trước làm việc cho sức bật sáng kiến. Năng suất cao, chất lượng tốt.
Hai, ba người bạn cùng đi uống cafe thật thích thú. Tha hồ bù khú chuyện trò này nọ. Trao công đổi việc, tin tức hàng ngày, x - cafe, điểm tin basam, dân luận bên ly cafe nhỏ giọt cần thiết sáng suốt...
Quả nhiên dùng cafe thấu tình đạt lý quá !
Trai gái yêu nhau, ngồi bên ly cafe nhìn nhau không nói : thăng hoa sung sướng !
Cafe một mình trong nắng thuỷ tinh buổi sáng, nghe nhạc Trịnh : Chiều nay em ra phố về, thấy đời là những quán không. Không tình. Không tiền. Không bè bạn. Không tức thị sắc. Không mà lại có. Có thì cho thêm tí đường...


Thất nghiệp, cafe ngồi đồng suốt sáng, gõ xe pháo mã đợi thời cơ, xung trận kiếm tiền.
Gặp mưa dông nhiệt, có thể vào ngồi cafe ngắm mưa đợi tạnh.
Có cái "học thuyết cafe" cho xứ An nam.
Đại khái theo đó, xăng dầu hỏa là năng lượng máy móc thì cafe là năng lượng để đầu óc sáng tạo.
Sáng tạo có 3 gói. Loại 1 ngon đệ nhất, loại 2 ngon vừa, loại 3 ngon mà rẻ...
Hai nước Mỹ Tàu cầm đầu quân sự, chánh trị thế giới nhờ họ có tiền nhiều. Nước VN ta chế cafe cho ngon, sẽ nắm ngọn cờ "nhân văn đại cục".
Đại cục, theo cafe học giả, khá là đơn giản. Có niềm tin là có tất. Tay trắng nghèo kiết xác, thuê quán xay, đi buôn cafe kiếm ăn : có niền tin rồi cũng tới ngày được in tên vô sách mình tự viết, trở thành danh nhân văn hoá dân tộc, sánh vai cùng các vị Lê Lợi, Nguyến Trãi, Quang Trung...
Cafe quán là cái quán bán cafe.
Quán đông khách mới vui, rôm rã nêm chật cứng, cafe thêm ngon, lẻ đương nhiên.
Carson McCullers viết tiểu thuyết The Balad of the Sad Cafe ( Ca khúc quán cafe buồn ) đọc rất thấm thía cái sự đời buồn. Buồn như ly cafe đắng.
Bầu trời ảm đạm, nhớ thương dùm cho cô chủ quán Amelia cô độc, xăn tay áo đấm rồi nằm...


Cafe vắng, cafe chòi, cafe kiêm massage, cafe câu cá, cafe võng, cafe tới bến... là cà phê nhân danh cafe để tìm kiếm điều khác nọ này. Cafe phục vụ quý khách 18+
Quán cafe ấn tượng, vị trí đẹp, thơ mộng, giá thường đắt đỏ vẫn nhiều người đến.
Chấp nhận mua chỗ ngồi vip. Thoái mái, tự tin khẳng định đẳng cấp, thành đạt, ly cafe vip có giá của vip. Tiếp viên cafe cũng vip !
Cafe quán bình dân là mấy quán nhà nghèo phục vụ con nhà nghèo.
Sinh viên, học sinh nghèo, dân xe thồ xích lô, cửu vạn thợ đụng thu nhập thấp nhưng lỡ nghiện.
Vô cái quán mấy cái nhà cấp bốn mặt tiền, mái hiên lợp tôn xiêu vẹo, dột lổ chổ.
Ly cafe chế sẵn đen thui lạt nhách.
Uống vẫn cứ thấy ngon. Vì rẻ, có chỗ ngồi đàm đúm, coi thiên hạ ngựa xe xuôi ngược đường sá.
Cafe lầu là quán cafe ở trên lầu. Lầu mới tân kỳ không thể sánh lầu cũ cổ kính.
Nghe nói kinh đô Huế, đất thần kinh xưa còn lại cái Đại Nội Hoàng Thành rệu rã; ngoại quốc họ sợ dân Huế bắn súng thần công vô quá khứ nên cho tiền xứ ấy bảo tồn di tích.
Cái lầu "Tứ phương vô sự" hưởng lộc 9 tỷ đồng, bọn đế quốc cho đô la tu bổ làm lại.
Lầu cổ thành lầu mới, trở nên đẹp ra. Xứ Huế bèn cho mấy cán bộ văn hoá VC lấy lầu Tứ phương vô sự ấy, dọn làm quán cafe bán. Bán cafe "đem di tích đến với quần chúng".



Ngồi trên lầu, nhấm nháp, dòm ngó chung quanh phong cảnh, "tập" Tố Hữu còn đã hơn "tập" Kiều mấy cụ :
"Chào lầu bốn đỉnh cao bốn trượng
Ta ngồi đây mắt nhìn tứ hướng
Trông Bắc trông Nam trông cả địa cầu
Trông tựa nghìn xưa trông tới mai sau..."
Sướng vô cùng.
Nghe nói sau Cafe Lầu sẽ nâng thành Bia Lầu, thoả mãn cái sự thèm bia, nâng cao lợi nhuận, kèm thêm văn hoá tính đảng đậm đà bản sắc dân tộc.
Làm thí điểm thử, điện Thái Hoà trong Nội, chắc cũng sắp thành Nhà hàng Ăn uống Thái Hoà điện, phục vụ quý du khách thôi.
Là nơi vua ngự triều, rất đẹp rộng rãi, có sẵn ngai vàng, du khách mặc áo quần nhà vua ngự ngai, xuống dùng cơm vua ẩm thực Huế, chớp ảnh lưu niệm. Giá cả trọn gói...
Bên Tàu họ cũng lấy Lầu Hoàng Hạc di tích làm quán ăn đấy thôi.
Đi qua Tàu choáng váng, lượm văn minh Tàu về tụng, bắt chước cũng chi ư tốt.
Đưa di tích đến cho quần chúng chi ư lợi. Nhất cử thập tiện thu tiền tới tấp.
Mua đất, xây nhà, sắm xe cộ, lập cơ sở phòng nhì, cho con du học Mỹ.
Kinh tế, văn hoá, du lịch... cafe lầu đáp ứng tốt đẹp.
Về cái khoản chánh trị, ngó qua nước Mỹ, mấy quán cafe tươi mát di dân Việt bày ra trên đất Mỹ, mới cho tiếp viên bikini lộ hàng bưng dọn dụ khách, quý ông ưa thích hoan hô lắm, đã bị cảnh sát Mỹ dẹp tiệm liền. Lỗi vi phạm thuần phong mỹ tục dân Mỹ !
Té ra VN ta tự do hơn bọn Mỹ nhiều lắm. Dân chủ, tự do hơn triệu vạn lần.
Nhờ quán tứ lầu xứ Huế xác tín, bọn con nghiện x- cafe tất tin đảng, yêu mến bác Hồ hơn, quyết tâm đi uống cafe lầu, góp phần nhỏ bé quá độ nhanh lên CNXH.



Cafe Lầu bốn phương vô sự hội đủ hết kinh tế chánh trị học, xứng đáng món quà xứ Huế dâng lên đảng, báo công lớn với bác Hồ.

Shakira Isabel





Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Lý Mạc Sầu

An Nam vùng nhà quê, đẻ con gái, đặt cho các bé thường lấy tên xấu, cho dễ nuôi.
Ví dụ cái Hĩm cái Mít, Đĩ chị Đĩ em, cái Khu con Đít vân vân...
Người Tàu đẻ con gái, lại hay đặt tên cho nó là Mạc Sầu.
Đã mạt lại còn sầu nữa... Hết nói cái độ thê thảm thiết.
Chung Nam sơn đời Tống có vị Xích luyện Tiên tử Lý Mạc Sầu xinh đẹp, võ công cao thủ, giang hồ đất Trung nguyên nể mặt.


Sư tỷ người phái Cổ Mộ, ẩn cư dưới mồ sâu, không tiếp xúc với đàn ông, không ra khỏi cổ mộ. Quanh năm suốt tháng cấm túc luyện võ, ngồi chờ chết già...
Ấy vậy một hôm, Sầu đạo cô cứu anh hùng Lục Triển Nguyên, đem lòng yêu hắn.
Gã này no cơm ấm cật, bèn thề non hẹn biển, nói về thăm nhà, rồi sẽ xin cha mẹ đem sính lễ vô Cổ Mộ, xin cưới Lý Mạc Sầu.
Sầu cô sư tỷ tưởng thật, bèn chia tay chàng và chờ đợi.
Đợi, đợi, đợi... đợi đến mấy chục năm, vẫn không thấy vị nam tử hán đại trượng phu xuống mồ cổ đám cưới. Lý Mạc Sầu quyết định đắp y áo lên lạy sư phụ, xách gói ra đi đến Lục gia trang, tìm chàng yêu dấu.
Ai dè đến nơi, sư tỷ bàng hoàng đứng không vững nữa !
"Trước ngõ vào thôn vang tiếng pháo
Chân bước phân vân lòng ngập ngừng
Làng vang tiếng cười nói xôn xao
Tôi thấy người ta đón em tưng bừng..."

Thì ra ấy là đám cưới đang tổ chức của chàng trai trong mộng Lục Triển Nguyên cùng kiều nữ chân dài nóng bỏng Hà Cán Quân cô nương !
Bừng lửa hận thù gã sở khanh. Thủy chung chờ ròng chờ rã thiêng liêng bỗng hoá trò cười. Lý đạo trưởng vung Xích luyện thần chưởng, giết hết nhà bạc tình lang họ Lục kia.
Cuồng sát vì ghen, vì hận, vì tình làm vị nữ tu Cổ Mộ phái trúng cử ngay chức danh Đại ma đầu. Lý Mạc Sầu thu nạp thêm nữ đồ đệ Hồng Lăng Ba, cùng hành tẩu giang hồ, dụng võ công đặc dị, buồn là giết, buồn là trả thù đời, chém giết giải sầu nhân thế !
Hai nữ đại ma đầu khoát áo đạo cô đi khủng bố loài người...
Ở hiền gặp lành, ác lai ác giả - cái giờ phút chót Lý đạo trưởng rồi cũng tới.
Lạc vô Tuyệt Tình cốc, tiếng sét ái tình Đại Dê Cốc chủ Thủ Đoạn tiên sinh Công Tôn Chỉ bất ngờ đánh trúng nữ ma đầu. Mật ngọt tán tỉnh Chỉ dụ gái thấm tai nữ đạo trưởng.
Không chút đề phòng, Lý Mạc Sầu trúng phải Độc Hoa tình.


Độc chất phát tán, tứ diện thọ địch, biết số đã đến hồi tới, Lý Mạc Sầu cất tiếng cười đau đớn, nhảy vô bể lửa hoa tình mênh mông kịch độc chất.
"Vấn thế gian,
Tình thị hà vật
Trực giáo sinh tử tương hứa
Thiên Nam địa Bắc song phi khách
Lão si kỷ hồi hàn thử
Hoan lạc thú
Ly biệt khổ
Tựu trung canh hữu si nhi nữ
Quân ưng hữu ngữ
Diểu vạn bạch từng vân,
Thiên Sơn một tuyết,
Trích ảnh hướng thuỳ khứ"

Sư tỷ chết, truyền cái sầu di căn lại cho không ít thiếu nữ cô sầu lạc dạ.
Bọn cô chiêu An nam học tập làm theo sư tỷ, vận dụng sáng suốt, phù hợp xứ sở cơ hội lượm. Lượm tây tàu nga nhựt, lặt mắt xanh mũi lõ tóc đỏ tóc vàng.
Vì một chữ tình bàng bạc trót trao cho người trong mộng, quý cô nương đều biết túm nhau, tập thể dụng võ , khử địch giữ lấy người yêu.
Khi nào xuất chưởng đấm đá, chảo cước cào cấu đạp hạ thủ vô cùng tàn độc, lột áo cởi quần cắt tóc xẻo tai địch tình đã chán chê; quý cô con cháu Lý Mạt Sầu đất An nam bèn tụ nhau kêu khóc tập thể như mưa gió, cầu xin cho được một chữ tình...
Xem clip, Lý Đạo trưởng trên tiên giới xứ Tàu, chắc cũng hài lòng.

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

Về sự không sợ hãi.


Đi giữa chốn núi rừng hoang vắng, gặp phải cọp đói, coi như là tới số.
Họa may có sức lực can đảm như Võ Tòng, mới cơ hội thoát chết.
Đi giữa thảo nguyên Phi châu, gặp phải bầy sư tử đói, coi như chắc chết.
Dẫu Võ Tòng sống lại, dễ chi đương cự với một bầy dã thú còn mạnh hơn cả cọp.
Sợ bọn ác thú đang đói mồi, vì người ta biết mình sẽ là mồi ngon của bọn ác thú. Chúng sẽ xé tan xác ra, nhai ngấu nhai nghiến, mà nuốt.
Tuy vậy, có một cái sợ hãi đã phủ định được sự sợ hãi. Ấy là cái sợ đói...
Khi người ta không còn gì để ăn, không còn gì để mất, thì đến bầy sư tử cũng phải bỏ chạy dài.
Sợ đói còn hơn sợ cọp !

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Hoa đào người đẹp.


Anh đào ấy vốn quốc hoa xứ thờ thần mặt trời Nhựt Bổn.
Cành hoa bên ngọn núi Phú Sĩ tuyết phủ trắng, cùng Samurai võ sĩ đạo là biểu hiện của hòn đảo nằm trên chảo lửa động đất, sóng thần đệ nhất thế giới.
Truyền thuyết kể lại, có thằng bé Nhật sinh ra, được vị thần tiên đạo sĩ tặng cho cây báu kiếm, dặn cha mẹ nó, đợi lúc trưởng thành mới được trao.
Tới tuổi bầu cử, nó nhận kiếm báu, đi học kiếm thuật, ao ước sẽ thành một Kiếm khách hành thiên hạ vô địch thủ. Mãn khóa huấn luyện, có bằng tốt nghiệp, ấy thế đường kiếm nó múa như xài bằng giả vậy.
Múa lên, múa xuống, múa buaxua, múa thiên địa, múa tả hữu, vòng tới quay lui chỉ đuổi ruồi mà ruồi nó đậu cũng chẳng buồn bay.
Có kẻ bày mưu mẹo, phải để báu kiếm nó tắm máu người ta, thành cây huyết kiếm, họa may mới thi triển được tuyệt chiêu kiếm học uy trấn giang hồ.
Nhưng Kiếm khách này thấy khó quá. Cho cây kiếm tắm máu ai đây ?
Thời thái bình thạnh trị không giặc giả, không kẻ cướp; chả lẽ khi không đi chém thiên hạ ngoài đường ? Chả lẽ đem cha mẹ nó trong nhà ra mà chém ?
Gã bèn đem tâm sự ấy kể cho cô bồ Nhật xinh xắn nghe.


Nàng bèn mượn cây báu kiếm, săm soi, nghiêng ngó, rồi... đâm vô cổ chết tức khắc.
Thì ra, người đẹp liệt sĩ tình nguyện dùng máu của mình, chế giúp cây huyết kiếm, cho chàng chồng tương lai thoả mãn. Cần thiết quý chi sinh mệnh hồng nhan chi mỹ nữ ?
Được kiếm báu, khóc lóc thảm thiết, Kiếm sĩ vội vã đi thách đấu giành chức vô địch.
Ai dè, mấy kiếm khách đều lãng đi hết, xa lánh, né tránh gã như tránh Độc trùng VC truyền dịch. Họ sợ lây nhiễm cái màu máu đỏ oai hùng nặng mùi hôi tanh của nó.
Cô độc thui thủi. Cô đơn lẻ loi. Độc cô cầu thắng nay hoá Độc cô đại bại đi rồi !
Kiếm sĩ buồn bả đến bên mồ của cô bồ cũ, ngồi xuống sám hối.
Rồi gã lấy cây Huyết kiếm tự mổ bụng mình, moi bộ lòng ra, găm kiếm máu xuống đất...
Tuyết phủ xuống, chôn vùi xác gã với mộ cô bồ, xây thành một ngọn núi tuyết cao vời vợi.
Huyết kiếm hoá thân thành một cây hoa Anh đào tuyệt đẹp. Hoa đỏ hồng rơi đầy cả một vùng. Anh đào có cái ngắn ngủi phù phiếm của một loài hoa đẹp, mãn khai rồi rụng ngay liền. Đúng như người ta nói "hoa đẹp hoa mau tàn" là vậy.



Sống muốn đẹp như hoa Anh đào, chết muốn quả cảm như Samurai. Một đoá đào đẹp rụng xuống không chút ngại ngần, phải chăng lý sống đào hoa xứ ?
Ở nước Trung Hoa láng giềng gần gủi Nhựt Bổn cũng không hiếm các loại đào.
Người Tàu có giai thoại đào hoa thú vị, dựa trên bài thơ hay lắm. Nhân diện đào hoa.
Đời nhà Đường, có vị Cô độc hàn sĩ Thôi Hộ thi đâu rớt đó. Có lần lên kinh ứng thí, đi qua một khu viên đầy hoa đào tràn trề nở. Nở mãn khai. Nở rất đẹp. Nở ngát hương thơm lừng. Thôi tiên sinh đứng ngoại cổng ngắm nghía, thấy một mỹ nhân đang nâng niu một nhánh hoa đào.
Người đẹp bên hoa đẹp, tiên sinh động lòng, giả đò gõ cửa vô xin cốc nước sôi !
Mỹ nhân mời chàng quá viên trà dụng. Đôi má nàng đỏ như cánh đào rơi. Nỗi thẹn thùng nam nữ thọ thọ bất thân, truyền căn vô thức trong lòng cô con gái nho phong lễ giáo xứ Tàu... Năm đó Thôi tiên sinh thi rớt. Chắc vị vừa làm bài, vừa tơ tưởng tới người đẹp chăng ? Ngày xưa tôi học thì lười. Yêu em chỉ nhớ nụ cười môi em...
Sang năm, Thôi Hộ lên đường đi thi tiếp, đi ngang đào viên cũ.
Hoa đào nơi ấy vẫn nở đầy nở đẹp, nhưng gõ cửa, chẳng có ai ra mở.
Té ra, nhà cũ đã dọn đi mất tiêu đâu rồi...
Thôi tiên sinh bèn làm thơ, dán vô nơi cửa một Đường thi tuyệt cú.
Bài thơ đã đi vào lịch sử, xưa nay, học trò học văn đều biết cả.

Ðề tích sở kiến xứ
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Ðào hoa y cựu tiếu đông phong
Thôi Hộ
Dị bản khác nói, người đẹp đọc bài thơ rồi tương tư Thôi tiên sinh đến đau chết. Rồi chàng tới kịp, hôn lên môi nàng, giống như vị hoàng tử hôn công chúa ngủ trong rừng .
Người đẹp bèn chết sống lại. Hai người lấy nhau, sống cuộc đời hạnh phúc. Sau Thôi Hộ thi đậu, đắc cử làm quan lớn, xênh xang áo mão, sung sướng vô cùng.
Cũng đừng nhầm, Thôi Hộ này khác Thôi Hiệu, dù hai Thôi cùng đại nhà Đường.
Thôi Hiệu không nhìn hoa đào để nhớ bơ vơ người đẹp, mà cảm hoài con chim hạc trên lầu cũ, xưa còn nay mất. Chim bay đi đã lâu rồi, để lại cái lầu không, gợi nỗi buồn lữ thứ khi chiều buông xuống.
" Nhật mộ hương quang hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu "
Có bài Đào nguyên ký sự của ông Đào Tiềm đời Tấn, viết về cái xứ thiên thai trồng toàn đào hoa. Hoa đào đó rụng, trôi xuống hạ giới. Có người tò mò theo dấu đi lên, vô được chốn đào nguyên, sướng vô cùng. Truyện Kiều cụ Nguyễn có câu :
" Xắn tay mở khoá động đào
Rẽ mây trông tỏ lối vào thiên thai "
là ăn theo cái điển tích ấy. Nay chuyện "bẻ khoá động đào" đã biến thái nghĩa dung tục.
Chưởng môn kiếm hiệp truyện Kim Dung, viết Xạ điêu anh hùng truyện, có vị Đông tà Hoàng Dược Sư lập dị trên Đào hoa đảo ngoài Đông hải, trồng toàn hoa đào. Hoàng lão tà có cô con gái Hoàng Dung đẹp, võ giỏi, lại biết chăm chút Quách đại hiệp y chang đàn bà Nhựt. Có lẻ Dung sư phụ nghĩ đến hòn đảo Nhật bổn mà suy ra Đào hoa đảo chăng ? Hoàng sa, Trường sa vốn ở bể Nam hải, mà phương Nam đã có Đoàn Nam Đế rồi....
Xứ An nam ta cũng có trồng Đào hoa. Nỗi tiếng thứ đào Nhật Tân đất HN, chỉ nở vô dịp tết.


"Ta" không chọn Đào, lại chọn Sen nở trong bùn làm quốc hoa.
Vì Sen gắn với bác, mà bác sinh ra đảng, đảng là lãnh đạo của quốc dân, quốc dân đồng thuận quốc hoa hoa sen. Hoa sen vốn chỉ nở được trong bùn hôi thối mà thôi. Thoát kiếp bùn nhơ, sen sẽ tử. Lý chọn này cũng hay hay. Kỳ đà là cha Cắc ké, Cắc ké là mẹ Kỳ nhông, Kỳ nhông là ông Kỳ đà. Y chang bầy kiến leo cành đào cụt, leo ra leo vào, leo hoài leo mãi trong cái truyền kiếp nô lệ cụt ngọn không lối thoát.
Có chuyện khác độc đáo hoa đào người đẹp xứ ta đi vào lịch sử.
Mùa xuân năm Kỷ Dậu, Hoàng đế Quang Trung áo vải cờ đào tiến đánh Bắc Hà, dẹp tan 20 vạn binh giặc Mãn Thanh xâm lược. Chiếm lại được Hà nội, nhà vua sai giao liên phi ngựa hoả tốc, vượt đường cái quan Bắc nam, đem một cành đào Nhật Tân vô tặng công chúa Ngọc Hân, báo tin mừng đại thắng. Công chúa nhận cành đào trên đất Cố đô. Hoa đào người đẹp ấy gắn với chuyện chiến tranh vệ quốc giữ nước.
Vậy là hơn 200 năm trước, có cái thời dân miền Nam đại binh ra giải phóng miền Bắc, thì sau này, 200 năm sau, dân miền Bắc bộ đội tràn vô giải phóng miền Nam. Ấy vậy coi như huề vốn lịch sử. Lịch sử huề vốn. Công bằng ấy bởi luật trời bày.
Dân gian nói đàn ông có số đào hoa thì sướng, vì gái đẹp bu theo đầy.
Đàn bà số đào hoa thì khổ, có nhiều người yêu, nhưng rồi chẵng ra sao cả. Hồng nhan bạc mệnh, số đào hoa đàn bà là số làm nghề của Thuý Kiều.
Kết lại, có bài hát của nhạc sĩ Thanh Sơn rất hay về cây hoa Anh Đào, giai điệu nghe như nhạc của Nhật, nhiều người Việt không biết hay lầm lắm!

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Từ Đàm ngày ấy bây giờ.

Thiền sư Minh Hoằng - Tử Dung người Tàu, thuộc thiền phái Lâm Tế lưu lạc vào VN.
Cuối thế kỷ XVII ( khoảng năm 1690) đời chúa Nghĩa (Nguyễn Phúc Trăn), ngài lập ở đồi Hoàng Long xứ Thuận Hoá một cái thảo am tu tập, đặt tên Ấn Tôn, ý truyền tâm tông chỉ.
Năm 1703, chúa Nguyễn Phúc Chu sắc phong chùa ấy là Sắc tứ Ấn Tôn Tự.
Đến năm 1841, vua Thiệu Trị có sắc chỉ đổi tên Ấn Tôn thành “Từ Đàm Tự” tức đám Mây lành, tượng trưng cho đức Phật, cho ngôi chùa VN.
Năm 1699, ngài Liễu Quán đến cầu học tham thiền với thiền sư Minh Hoằng - Tử Dung. Ngài trình kệ "Dục Phật" (tắm Phật), được Tổ ấn khả, truyền tâm ấn trong kỳ an cư kiết hạ năm Nhâm Thìn (1712).
Vào năm 1932, An nam Phật học hội ra đời tại Huế thì đến năm 1936, hội được cho lấy Chùa Từ Đàm làm trụ sở, rồi xây cái Hội quán kiêm Nhà Giảng kinh hai tầng bên cạnh.
Trong dịp thăm chùa Từ Đàm, năm 1939, trưởng lão Narada, người Tích Lan, lấy giống cây Bồ đề (có nguồn từ cây mà Đức Phật đã toạ thiền dưới gốc), cùng bà Karpelès trong phái đoàn Phật giáo Campuchia sang tặng Hội Phật học Trung phần, trồng tại đây :


Năm 1965, cổng chùa được xây dựng, một kiến trúc thanh nhã, đẹp mắt.


Trước 1975, Chánh phủ VNCH coi Từ Đàm là một căn cứ địa lợi hại của những "ma tăng" chứa chấp VC nằm vùng ẩn náu để đi gây tội ác.
Ảnh ngài cố hòa thượng Thích Thiện Siêu :


Qua bao thăng trầm, khoản 2006-2007, dưới tay trụ trì Thích Hải Ấn thuộc Giáo hội Phật giáo thân thích chánh quyền CS, chùa bị đập phá để xây lại.
Lấy lý do chùa dột, phải trùng tu kẻo sập.
Kiến trúc độc đáo Từ Đàm tự xưa, đã thay bằng một ngôi chùa Tàu xa lạ, dị hợm khó coi.




Phải chăng đây là một kiếp nạn rầu của ngôi cổ tự VN ở thời mạt pháp ?
Nhân ngày rằm Phật đản 2.555, nghe bài hát xưa, bỗng nhớ về quá khứ thăm thẳm ngày nào...

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Trà chuyện


Vào thời buổi cương thường điên đảo, tranh giành nhau mạnh ai nấy sống, đồng tiền lên ngôi chúa tể vũ trụ, thì với những bậc cao sĩ, hạnh phúc ấy được ẩn cư xuất thế.
Cô đơn chốn núi rừng man dã, làm bằng hữu cùng cỏ cây hoa đá. Cô sơn tịch cốc, nhìn mênh mông đồi núi xa xăm, sương bay mù trời ảo mộng. Quả nhiên, thú vị gấp triệu lần nhập đạo thế gian, hòa đàm cái xã hội người CS dối trá đốn mạt.
Chào buổi sáng, pha ấm trà tận hưởng cảm giác trà đạo. Ngẫm sự đời còn chi hơn.
"Nhất ẩm hầu vẫn nhuận.
Nhị ẩm phá cô sầu..."
Truyền thuyết Bồ Đề Đạt Ma, nhất tổ Thiền tông sống vệ sinh lắm. Ngài luôn tự mình đun nước sôi uống. Ngày kia, tình cờ nấu dưới một tán cây xanh, có ngọn lá vô tình rụng vô cái ấm nước.
Tổ sư uống nước thấy khoẻ khoắn, thư thái đầu óc.
Cây đó là cây chè, nghe nói mọc lên từ lông mi đức Phật, ngài đã cắt bỏ để tham thiền nhập định, thức tỉnh ngộ thiền.
Lá chè ngọn phơi héo, sấy khô, hong gió thành trà mạn. Trà mạn gắn đời tăng chúng đi tìm giải thoát. Lấy đạo thay đời.
"Sơn tăng hoạt kế trà tam mẫu
Ngư phủ sinh nhai trúc nhất cần"


Có nhiều loại trà.
-Trà quý là trà Tàu.
Trà Long Tỉnh (Chiếc Giang), trà Vũ Di (Phúc Kiến) : Ô long, Thiết Quan Âm, Thiết La Hán, Thiết...Mộc Chân, những "hàng trà độc" một thời.
Uống trà Tàu là phải nhấp nhấp, nháp nháp. Độc ẩm, đối ẩm, tứ ẩm với cái chén nhỏ hạt mít trà cụ, hưởng hương vị trang đài quý phái, của báu trà "lạ".
Bất dụng bát cở B52 bộ đội cụ Hồ. Uống một hơi cho đã, thử còn chi nữa gọi trà Tàu ?
Thiết nghĩ, dân ta có tâm lý của người từng bị Tàu đô hộ cả nghìn năm, cái nỗi sợ nó di truyền, biết quý "16 chữ vàng" tự xưa, rồi trà nó cũng được "quý cụ" cho thành "quý của" luôn, chớ trà Trung Hoá không cách chi ngon hơn trà VN được.
Hiện thời trà Tàu hết thời quý đến thời rẻ rúng. Nó môn phái hàng Tàu nên dân Nam nhìn cái mác "Made in China" đáy hộp, hơi ngần ngại, uống vô sợ ung thư...
- Trà ngon là trà Việt.
Vườn nhà quê hay trồng chè, hái lấy nắm lá chè, dùng nước mưa hứng gốc cau, cho vô ấm đất; nấu sôi vài dạo. Đập củ gừng nêm nước ấy, lấy uống.
Vắt chân chữ ngũ, cắn củ khoai lang, rồi uống bát nước chè, đầu óc sảng khoái vô cùng vô tận.
Phải có củ khoai lang dằn bụng, vì, uống chè mà để bụng đói, lộn ruột xót gan dễ sợ lắm.


Say nước chè còn hơn cả say rượu. Say tình, say nghĩa, say đảng, say bác hồ bác sắn
Ngọn búp của cây chè xanh biến chế ra Trà, ngon nhất là loại trồng ở vùng trung du Bắc phần, nhứt hạng Thái nguyên. Chất đất trung du đồi đất đá, cho trà này cái hương vị hết chê.
Cao nguyên Trung phần trước có trà Đỗ Ngọc, trà Tam Hỉ... chị em "uống vô sum vầy". Nhưng đa phần, cũng đồng dạng trà Mai Hạc xứ Tam Kỳ: đều là loại đại trà, ô hợp tạp nham; trộn mùi hoa lài, hoa ngâu, hoa mộc, hoa sói, hoa hòe. Thiếu tính thuần tuý, tính tinh khiết của trà đúng nghĩa.
Uống mấy đó, rồi chỉ còn nhớ hai câu slogan, nhãn hiệu cầu chứng, dán vô ngoài bao giấy bạc đựng trà cho lâu mốc, lâu meo :
"Nghêu ngao vui thú yên hà
Mai là bạn cũ, hạc là người xưa."
Trà Mai Hạc uống vô, khó có cơ ẩn sĩ nghêu ngao yên hà khói sóng; uống để tự an ủi mình : sạch miệng tiêu cơm, đỡ khát.
Nói tới đại trà, nhớ có thứ trà một thời. Dân miền Nam đặt tên "trà Bộ đội", vì nó theo chân các chú ta vào miền Nam.
Đây là loại trà hiệu Sông Bôi, Sông Cầu, gồm lá chè thập cẩm cả gốc lẫn ngọn, cỏ rác độ thêm lẫn lộn, rồi phơi khô giả vụn, cho vô giấy gói lại.
Thứ trà đó chế nước máy đun sôi, có nước đỏ gạch, hương vị chát đắng, lộn ruột sôi gan như uống nhầm phải thuốc trừ sâu loảng.
Ngẫm lại cái thời uống thứ trà đạo mất dạy này, nhiều kỷ niệm "ngộ độc" đau đớn vời vợi.
Bông mụt lẹo, kẹo bạc hà, trà bộ đội,ba món đặc trưng. Cùng ảnh bác, cờ búa kềm, hát như có bác của gã nhạc sĩ cha bị VC thủ tiêu, cũng nên một đám hạnh phúc.
- Trà Tây là trà của Tây chế tạo.
Loại này có trộn đường, trộn muối, hay trộn sữa chi đó. Công thức bí mật chỉ có nhà sản xuất biết.
Phổ biến trà Lipton, bỏ trong túi lọc, chế ra một thứ nước vàng đậm, mang mùi khét Tây dương.


Có vị ngọt mặm, chát chua, là lạ miệng. Ngó thì đẹp hoa xanh lá, mà nhấp chút trà Tây lại thấy thua xa nước lá nấu cho đàn bà đẻ uống chốn nhà quê, thiệt tình.
Ấy thế, dân chúng nay chuộng đồ ngoại quốc, nhập Âu Mỹ, hàng hiệu thời thượng; vậy nên mấy cô cậu sành điệu cũng khoái trà Lip này lắm.
- Trà Đạo là cách dùng trà của xứ Nhựt Bổn.
Đạo trà này rắc rối lắm. Uống trà được nâng lên như một thứ tôn giáo nghệ thuật dành cho người sùng bái uống trà. Về trà đạo, dẫu viết hết một tập sách dày cộp như bác tổng tập cũng chưa chắc đủ cho nhiều vị tò mò trà thỏa mãn.
Trà đạo Nhật không như Dừa đạo VN. Dừa đạo chỉ có một ông tổ duy ngã độc tôn dừa. Ăn nạo dừa, uống nước dừa, ở trên cây dừa, lấy dây dừa để cột. Dừa ròng rã.
Ông đạo dừa VN chết, Dừa đạo cũng chết theo ông.
Trà đạo Nhật thì còn, bởi tín đồ đông đúc, lan tràn thế giới Đông qua Tây, người ta theo nhiều. Để hiểu họ, âu phải nhờ đến cụ Chu Thần cho mượn tạm mấy chữ :
Thập tải luân giao cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thủ bái... bình trà
Cái thâm sâu nhất Nhật trà đạo là diệt ngã, duy tâm. Vô trà phòng phải bỏ hết cân đai mũ mão, cúi mình xuống thấp, vị tôi ngã mạn bỏ ra ngoài, rồi mới nhờ đến chén nước trà rửa sạch hết bụi trần ai, tái sinh tinh thần lành mạnh.
- Trà "Thác loạn" là trà bắt chước Tàu, Tây loạn xà ngầu.
Trà sáng chế xu thời : trà đốc - tơ Thanh, trà Cung đình, trà Actiso, trà Mướp đắng, trà Bí đao, trà Sữa trân châu, trà Xanh không độ, những thứ trà "thác loạn", mất gốc.
Uống mấy thứ trà đó cũng theo kiểu mới. Không ưa nóng mà chuộng lạnh, gọi trà đá.
Bỏ cục nước đá vô, kêu cho ly trà đá em, sảng khoái bao tử lắm !


-Trà truyền kỳ mạn lục là trà chuyện lạ, lưu đồn tứ xứ nhơn gian :
*Trà khỉ hái : chuyện xưa kể có bầy khỉ đói mò vô chùa hí hú kêu gào, đuổi không đi. Sư cụ bảo mấy điệu, mấy chú lấy mấy túi xoài, chuối chín cho chúng nó ăn. Bầy khỉ xách túi vô núi liền, nhưng sáng hôm sau chúng lại đến, đem cả giỏ búp trà tặng quý sư.
Đó chính là Hầu trà, trà khỉ hái. Rất ngon ngọt.
*Trảm mã trà : nuôi ngựa, cho chúng ăn đọt búp trà ngon, đến khi bao tử ngựa đầy, dùng đại đao Chu Xương trảm chết mã. Trà trong bao tử ngựa có trộn dịch vị ngựa, đem phơi sấy ra trà độc địa.
Ngựa càng quý hiếm, tỷ như Bạch long câu, Thiên lý mã, Ô long, Xích thố...giá cả triệu đô la. Cho mấy mã ngựa đó ăn đọt chè, rồi trảm. Trảm mã trà sẽ vô cùng ngon.
Nghe đồn dân cư xứ Hồi hột Tân cương lưu truyền, cố khủng bố Bin Laden sinh thời hay uống trà trảm mã, mới phục vụ tốt được tứ vị phu nhơn mà cứ vẫn cường tráng, minh mẫn. Có sức khoẻ ngồi chỉ đạo đàn em đi khủng bố Mỹ.
*Trinh nữ trà : Chọn con gái đẹp, chân dài, còn trinh 17, 18 tuổi. Bắt mấy cô ngủ nude trong hòm chứa trà ngon. Qua đêm, sáng sớm lấy trà đó đang còn đọng hương thơm con gái, chế ra uống tuyệt ngon, đại tốt.
Có nơi người ta còn gọi là Biến thái trà, thực cũng không sai mấy.
*Độc trùng trà : bên Tàu có giống Đại sư độc trùng (sâu khổng lồ), to bằng ngón chân cái. Bắt mấy con sâu bự này cho chúng ăn trà búp, sáng mổ bụng sâu, lấy trà uống. Bổ dưỡng như được uống Đông trùng Hạ thảo xứ Nepal.


Có vị đại gia VN qua Tàu du ngoạn, nghe thấy mừng lắm, về chế tạo trùng độc trà. Ngài uống vô, mặt dày môi sưng bự chảng. Phải vô khoa trị độc bệnh viện HN cấp cứu nhiễm sâu độc !
*Phi vân trà : Xưa vị đạo sĩ tu lâu núi Chung Nam, nổi chán hạ sơn, vân du độ thế. Ngày nọ ngài ghé trà quán, hỏi chủ quán mượn trà cụ. Đạo sĩ bốc một nhúm trà tay nãi ngài, cho vô bình rồi chế nước sôi. Rót trà ra tách, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, tạo thành đám mây bay lên, uốn éo ra hình dạng một Quốc sắc thiên hương, Hằng nga giáng hạ.
Ảo ảnh hơi nước bỗng dưng hoá thành mỹ nhân thực ngoài đời thực. Người đẹp rót trà hầu đạo sĩ cho đến khi dùng hết chung trà mới biến mất.
Trước ngỡ ngàng của trà chúng, đạo sĩ bèn ngữa mặt lên trời cười ha hả mấy tiếng, rồi cũng biến luôn.
Nay nhiều quán trà bên Tàu cũng có bày bán loại trà huyền thoại này. Có điều mỹ nhân hầu trà khách không biến mất. Nàng ở lại quán trà, sẵn sàng cho số phone để khách dễ hẹn ngày tái ngộ...
Lan man mãi lạc lối trà nguy hiểm. Chỉ một chữ trà, nghìn triệu chuyện xưa đã tràn đầy thì nay cũng quá tràn lan.
Trà thần trà thánh, trà sớ trà ca, trà kinh trà luận, trà hữu trà cụ, trà khách trà sư, trà đạo trà đời, trà đình trà đám, trà facebook trà blog, trà đảng trà bác, trà ta trà địch, trà tự do trà độc đảng, trà dân chủ trà độc tài, trà Libya trà Iraq, trà vân vân nói hoài không hết, ấy bởi lắm trà nhiều chuyện.
Trà dư tửu hậu, trà nô tửu tướng, trùng điệp khôn cùng. Dứt Điểm Trà là phải đạo trà , trà đàm thái quá bất ổn chánh trị...
Lò mò vô Google kiếm cái ảnh minh họa, có cái trà đình Nhựt Bổn cheo leo như cái chòi trông dưa hấu, cũng tờ tợ cái Sự Đời blog nhà mình, thú vị lắm !


Lên cái trà chòi đó để Cô trà Độc ẩm. Yên tĩnh, lặng lẽ, đơn giản, nhấp ngụm trà Bắc Thái nguyên chất mới sao, nhìn núi đồi, nghe chim hót trong sương sớm hay ngắm bầy cò bay chấp chới dưới mưa chiều, ngẫm sự đời chốn trần ai tiêu khiển gõ; được "ca tụng" đảng anh minh, bác vĩ đại hàng ngày.
Thú vị thay !

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Quyền cao dụng tiếng.

Nhà hoạt động chính trị ngồi ghế cao nhất nước thường có bộ óc siêu việt.
Họ phải nghe, nhìn, hiểu để xử lý nhiều vấn đề rắc rối xảy đến từng giờ từng phút, nên trí tuệ phải cao hơn người bình thường.
Có vậy giải quyết nhanh nhạy, đúng đắn, gọi là có lợi cho quốc gia họ đang cai trị.
Thường, trí tuệ nhà lãnh đạo bộc lộ ở tài hùng biện, viết diễn văn, chỉ huy, hay là giao tiếp với người ngoại quốc.
Riêng khả năng ngoại ngữ có thể cho biết về tư duy của một con người khá chính xác.
Rất nhiều đoạn phim tư liệu thể hiện cái cách lãnh đạo cao nhất VN sử dụng ngoại ngữ.
Tham khảo một số vị :
1. Cựu Hoàng Bảo Đại :
Nhà vua sinh ra, lớn lên ở giai đoạn nước Pháp đô hộ VN. Tiếng Pháp được coi là ngôn ngữ "chính" thay cho tiếng An nam, thế nên ngài rất rành rõi lắm.
Rời khỏi Nam VN qua Pháp sống cho đến hết đời, ngài không thèm tiếp người VN nữa và chỉ nói, viết bằng tiếng Pháp.



2. Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Vốn là quan Tổng Đốc, rôì là Thượng thư ở triều đình Huế, Ông Diệm rất giỏi tiếng Pháp.
Riêng tiếng Anh, ông cũng biết thông thạo, tuy nhiên cách nói vẫn còn dân dã lắm, cấp độ giao tiếp thông thường.



3. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu :
Được học hành tử tế, hai ngoại ngữ Anh, Pháp ông Thiệu đều giỏi.
Dẫu xuất thân từ sĩ quan quân đội liên hiệp Pháp, nhưng trình độ tiếng Anh của ông, tốt hơn nhiều.



4. Lãnh tụ CS Hồ Chí Minh
Người mà Đảng CSVN bắt dân chúng gọi bằng "Bác", đã từng sống khá lâu lắc ở nước Pháp, thế nên không dám bàn luận.
Dân chúng VN nghe đảng bảo "Bác" còn biết vô số thứ tiếng khác nữa.
Đoạn clip dưới đây cho thấy khả năng sử dụng tiếng Pháp với phong cách "duyên dáng", lão luyện của một kịch sĩ tài ba (ông Hồ đang trả lời phỏng vấn của một nữ phóng viên Pháp)



4. Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng
Đương kim Thủ tướng VN. Có thể nói không ngoa, ông là người có quyền lực nhất đất nước hiện nay.
Ông Dũng tốt nghiệp Đại học cử nhân Luật, có thêm bằng Lý luận chính trị Cao cấp.
Thời đại toàn cầu hoá, VN đã gia nhập vào WTO, hoạt động hội nhập, đối ngoại nhiều lắm, nhưng Thủ tướng lại chỉ thích sử dụng người phiên dịch cho mình.
Trường hợp nào không cho phép đợi phiên dịch người, ông Dũng dùng dịch máy, đeo vô lổ tai để hiểu người ta họ nói gì cho biết.
Quả nhiên, so với những vị cầm quyền ngày trước: "hậu sanh khả uý" vô cùng !
Clip dưới đây khá dài, phần phát biểu của Ngài tiếp theo sau vị thủ tướng Thái.
(lưu ý nghe tiếng Anh của người đứng đầu chính phủ Thái, rồi đến người thông dịch của ông Dũng)

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Đau đớn thay phận đàn bà !


Lâu quá không còn nhớ tên, trong một phim Tiệp khắc cũ, có nhân vật nữ ngẫm mình mà than : " Cuộc đời của người đàn bà, là cuộc đời bỏ đi."
Người trí thức long đong lận đận cuối Lê đầu Nguyễn như cụ Tố Như, ở cái đoạn trường tân thanh ông viết, cũng rầu không kém :
"Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung"
Tiếng khóc đau đớn nghiệp báo oan gia, phát lộ để rõ rệt đời đàn bà đau khổ, từ Đông qua Tây, từ xưa đến nay; đã ràng buộc cái đời nữ giới vậy.



Nói về tiến bộ, chuyện bình đẳng giới được coi là tiêu chí của một xã hội văn minh. Người ta nhìn vô thể chế chính trị nào đó, xem có nâng cao hay hạ nhục phụ nữ, để xác quyết nó văn minh hoặc là phản động.
Cái quan trọng ở những biểu hiện thực tiễn, chứ không phải dựa trên rêu rao, những khua chiêng gióng trống hoa mỹ, miệng lưỡi của giới nắm quyền.







Xưa vẫn như nay, cuộc mưu sinh luôn vất vả khốn khó của đa phần đàn bà VN ở cái xứ sở luôn tự hào rằng đã "may mắn chọn được chế độ ưu việt". Cái chỗ họ bám vô, bạ vô, đeo vô, ngồi vô chiếc xe máy cũ kỷ cũng y hệt cái chỗ họ đang hiện sinh trong cuộc đời này vậy.
Những khuôn mặt phụ nữ cheo choắt, tím tái, suy dinh dưỡng, đói khát như đoàn người âm lạc lối xứ thiên đường. Những phụ nữ bị đánh đập bạo hành, bị hạ nhục tràn lan trên mạng. Hàng nghìn hàng triệu sự vụ trưng bày, cho cả thế giới đều thấy. Đã quá nhàm mắt mọi người rồi.
Có đoạn phin ngắn dò rỉ trên mạng, cách đây cũng khá lâu. Năm, sáu "cán bộ chiến sĩ CA nhân dân" bắt và buột một cô gái bán dâm phải dang tay dạng háng để lũ súc vật này quay phim chụp ảnh, về làm" tư liệu nghiên cứu"...
Người phụ nữ sống trong cái xã hội nghèo đói không còn gì để bán, phải bán trôn nuôi miệng, ấy là sự nhục nhã đau đớn lắm rồi. Đau đớn vì phải bán rẻ nhân phẩm. Đau đớn vì đói mà phải vi phạm pháp luât. Đau đớn vì bị bọn đàn ông nó dày vò thân thể. Đau đớn vì cơ thể là món đồ chơi. Đau đớn vì thêm một lần bị bầy thú khoát áo công an làm nhục...
Cả xã hội người ta chửi bọn sâu bọ, bọn mục súc, bọn ưng khuyển của cái chế độ "vĩ đại". Người ta khinh, người ta tởm, người ta gớm không có từ ngữ để tả về cái bọn này.
Nghe nói mấy "cán bộ chiến sĩ đó"nghiêm khắc kiểm điểm", hạ bật quân hàm, và... tiếp tục cống hiến "tài đức" cho ngành CA, tạo điều kiện có thời gian cho lấy lại, cho leo lên cấp cao hơn.
Nghe nói chế độ tìm mọi cách hủy tang chứng, xóa sạch dấu vết ô nhục, đánh bóng lau mặt mình cho nó bớt lem luốt, nhưng bất lực bởi cái thời mở mạng, mở mắt, mở não.
Gõ mấy chữ " CA bắt gái mại dâm, quay clip nghiên cứu " trên Google, thì chỉ trong 0,06 giây có đến cả triệu kết quả. Tha hồ cho thiên hạ, người ta coi "tham khảo" !
Quả thật, đời nay, những việc làm ô nhục nó khó dú diếm quá. Bịt chỗ này nó xì nơi khác. Che chỗ này nó lộ chỗ khác.
( Clip dưới đây rất nhạy cảm về hình ảnh và ngôn ngữ. Cảnh báo : Người dưới 18 tuổi không được xem )



Gần đây, có tên thiếu tá CA Bình Dương dâm ô Nguyễn Thành Phú gạ tình người vợ trẻ của nạn nhân chết thảm Nguyễn Công Nhựt, đòi vô khách sạn "tầm bậy" với hắn.
Dân chúng khắp nơi biết câu chuyện, ấy nhờ nhà mạng :
Ông Phú : Trả ơn anh cái gì ?
Bà Tuyền : Thì anh muốn cho cái gì em cho anh cái đó.
Ông Phú : Giờ anh đòi tầm bậy thì sao?
Bà Tuyền : Thôi, cái đó không được...
...
Bà Tuyền : Thì em mời anh uống cà phê để em hỏi thăm chồng em một chút xíu đó mà
Ông Phú : ...Gặp mấy chỗ đó không có được, đi vô khách sạn gặp.
Lộ mặt chuột, gã CA dâm ô "bảo vệ luật pháp" trả lời công luận khoẻ re : Đó chỉ chuyện nó "nói chơi" thôi mà...
Nó đã nói thế thì tất ông tổ luật của ba đời "pháp quyền XHCN" nhà nó cũng vỗ tay thôi. Dân đen cô thế vô quyền làm chi tốt nó nhỉ ?
Thật không còn một chữ nào để tả được cái trơ tráo, mất dạy của lũ mục súc còn đảng còn mình không hề biết nhục đó.
"Trăm năm bia đá cũng mòn
Nghìn năm bia miệng sẽ còn trơ trơ".

Giải oan thằng Bờm.

Bài đồng giao thằng Bờm quạt mo:
"Thằng Bờm có cái quạt mo,
Phú ông xin đổi ba bò, chín trâu,
Bờm rằng: Bờm chẳng lấy trâu.
Phú ông xin đổi một xâu cá mè,
Bờm rằng: Bờm chẳng lấy mè.
Phú ông xin đổi một bè gỗ lim,
Bờm rằng: Bờm chẳng lấy lim.
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi,
Bờm rằng: Bờm chẳng lấy mồi.
Phú ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười..."
Người ta đọc xong thấy Bờm sao dại. Quạt mo lấy cái cuống mo cau rụng cắt tròn làm quạt, phe phẩy cho mát. Nhà quê nhiều cau vườn nào cũng có, bởi dân quê ăn cau trầu cái tục tự xưa, mo cau dễ kiếm nên không có chuyện bán mua, thích thì người ta đi xin đi lượm mà thôi. Ấy thằng Bờm có cái quạt mo mà được vị phú ông gạ đổi nhiều của cải thứ này thức khác. Mo cau đổi lấy được cả một lũ trâu bò...
Bờm ta không đổi cái quạt lấy mấy đồ quý chỉ muốn đổi lấy cục xôi để cho thiên hạ mới gọi Bờm bằng cái tên "Bờm".
Thật ra, đọc kỷ bài đồng dao, có chút ít vốn sống đã "đụng hàng" với mấy "nhà quê" xứ cau sẽ dễ thấy thằng Bờm này đâu có ngu có dại..
Tự vì là thế này:
Thứ nhứt, thằng Bờm nghèo khổ vì tài sản nó "có" chỉ là cái mo cau đi lượm được cầm trên tay. Nghèo khổ là bạn tri âm với đói rách thường cặp kè với nhau. Rách cần cái áo, đói cần miếng ăn, là lẽ tự nhiên cuộc đời. Mà Bờm thì chắc đang đói, đói cồn cào, đói phải cần ăn, không ăn tất chết đói. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, quả nhiên Bờm phải cần lắm cái nắm xôi trước hết.


Thứ nhì, Bờm sinh ra lớn lên ở cái xứ kinh niên nghèo khó: "36 năm trước là xứ nghèo, hiện nay vẫn là xứ nghèo, 36 năm sau cũng vẫn nghèo". Kinh nghiệm kiếp nghèo di căn, di truyền lại dân nghèo biết rõ ruột gan mấy vị nhà giàu ở vùng quê quá đi chứ. Tham lam, bịp bợm, quơ góp của cải về nhà, đắc thế nhờ thời lên được hạng phú ông, thì trâu bò, gỗ lim, cá mè, chim đồi mồi, xôi thịt gì gì cũng có là nhờ quá trình nhũng lạm mới giàu. Mấy kẻ tham lam quơ của giữ của, làm chi chuyện bố thí của cải ra đâu ? Bố thí ? nhà giàu thường sợ hết của bởi "buôn ngô buôn tàu không giàu bằng buôn hà tiện."
Sự tham lam của vị phú ông cùng tận đến độ thấy một đứa đói khổ Bờm cầm quạt mo, cũng muốn "sở hữu tư nhân" cái quạt mo ấy luôn !
Thứ ba, Bờm biết tỏng sự lừa thời đại, phú ông sẽ bày đủ thứ vật chất phù phiếm, đủ thứ hàng độc ra dụ nó để đoạt cho được cái quạt. Chuyện phú ông đem ba bò chín trâu trả cho Bờm, cũng giống như chuyện hứa dắt dân nghèo lên xứ mật ngọt thiên đường để tha hồ sướng đó thôi. Bánh vẽ bịp có thể lừa được cả vô số khổ đau một nửa địa cầu đói rách. Ấy vậy, bánh vẽ dùng của cải xảo ngôn lại không thể qua mặt được Bờm.
Rõ ràng, Bờm hiểu nó đang đói, biết bụng người ta tham, biết lòng dạ phú ông, biết cái thực tế xao xót mình đang cần, biết sự hứa hưu vượn, biết từ chối mấy bánh vẽ lấy cái bánh thực. Có xôi rồi có mo, tha hồ cởi ngựa tàu cau. Bờm đã thực tế mà biết đổi chọn hợp lý, cân bằng cái giá trị "mo - xôi" thời cuộc xứ sở.


Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Happy Mother's Day



Mother's Day : Ngày Hiền Mẫu hay là Ngày Của Mẹ.
Được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, Virginia để tôn vinh những người mẹ hiền, đặc biệt là trong khung cảnh của mái ấm gia đình.
Theo truyền thống của Hoa Kỳ và đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5
Một số nước khác cũng có các ngày lễ tương tự được tổ chức vào các ngày khác trong năm. ( Xem thêm : http//vi.wikipedia.org/)
Năm nay, ngày Chủ nhật 8.5.2011, ngày của Mẹ.
Xin tặng một bông hồng đỏ chúc mừng cho ai đang còn mẹ.


Và cũng xin được tặng một bông hồng trắng cho người đã mất mẹ yêu thương...