Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Thành nhà mới.

Chế độ chính trị, dù mới hay cũ, đều có cái triều đình của nó.
Triều đình lập ra, làm cái nhiệm vụ sướng là cai trị dân, để dân trật tự sống, không vô chính phủ, hỗn loạn, súc vật, đàn bầy ruồi bâu muỗi đậu kiến bò.
Triều đình thấy nơi tốt thì đến đóng đô ở. Chỗ ấy thời xưa gọi Kinh đô, thời nay gọi Thủ đô.
Dời đô là ở lâu chán, thấy bất tiện, sẽ dời đi chỗ khác. Đất cũ triều đình bỏ đi , gọi Cố đô...
Đại khái, Triều đình, Thủ đô, Kinh đô, Cố đô là vậy.
Nhà Lê trung hưng, đánh đuổi nhà Mạc ra khỏi Thăng long thành.
Cha con, anh em, cháu chắc dòng họ Mạc tới hồi mạt, phải bỏ chạy lên đất Cao bằng Tuyên quang, dựa hơi Tàu, xây cái thành để ở, dân gọi là thành nhà mạt.


Bốn trăm năm sau, Việt Nam quốc có kẻ thông minh tài giỏi làm nghề tôn tạo quá khứ.
Kẻ ấy thương nhớ nhà Mạc cũ, hay lò mò lên lạy thành nhà Mạc.
Thấy hoang phế quá, bèn quyết sùng tu tôn tạo di tích cũ thành nhà Mạc.
VỊ sáng kiến đập bỏ hết, làm lại mới keng, đẹp đẻ như cái lò gạch mới xây.

Từ nền móng xưa, thành nhà Mạc cũ kỷ, nay được thành nhà mới, nhờ vị biết ghi công Mạc đường xưa lối cũ hảo lớ hô hô.
Đêm đêm, trên thành nhà mới, đèn điện sáng choang cho dân An nam nhớ thủa Mạt triều Cổ cách trùng tu, tân tôn tạo.

Mạc triều ô nhục truyện.

Chính trị ươn hèn nhà Mạc.
Năm Đinh Hợi (1527) Mạc Đăng Dung cướp ngôi nhà Lê lên làm vua, đặt niên hiệu Minh đức.
Cựu thần nhà Lê có kẻ sang kêu cầu bên Tàu xin cứu giúp. Vua nhà Minh sai người đến Vân Nam cùng với Tuần phủ sở tại tra xét An nam thực hư thể nào.
Bọn người Việt kể việc họ Mạc tạo phản cướp chính quyền. Quan Tàu tâu với vua Minh xin cử binh mã sang đánh.
Việc định sang đánh họ Mạc không phải là vua nước Tàu có vị gì nhà Lê, nhưng chẳng qua cũng muốn nhân lúc nước Việt có biến, lấy cớ mà sang làm sự chiếm giữ như khi trước sang đánh họ Hồ vậy.

Ta phải biết, phàm những việc nước nọ giao thiệp với nước kia, thường người ta mượn tiếng " vị nghĩa " để làm những việc " vị lợi " cho họ mà thôi.
Năm Đinh Dậu (1537) nước Tàu sai Đô đốc Cừu Loan, Tán lý quân vụ Mao Bá Ôn, đem quân sang đóng gần cửa Nam quan.
Chúng truyền hịch đi mọi nơi, hể ai bắt được cha con Mạc Đăng Dung thì thưởng cho quan tước và hai vạn bạc.
Lại sai người đưa thư sang cho họ Mạc, bảo phải đưa sổ ruộng đất nhân dân sang nộp và chịu tội, mới được tha chết.
Triều đình nhà Mạc khiếp nhược, lo lắng, run rẩy sai bọn Nguyễn Văn Thái sang sứ nhà Minh xin hàng.
Đến tháng 11 năm Canh Tí (1540), Mạc Đăng Dung thấy quân Tàu sửa soạn sang đánh, sợ hãi quá chừng, bèn để Mạc Phúc Hải ở lại giữ nước, rồi cùng với bọn Vũ Như Quế, cả thảy hơn 40 người, tự trói mình ra hàng.
Cả lũ vua quan khốn nạn này mặc đồ tang chế vào người, sang chịu tội ở cửa Nam quan, lạy phục xuống đất để nộp sổ điền thổ và sổ dân đinh, lại xin dâng đất 5 động: động Tê phu, động Kim lạc, động Cổ xung, động Liễu cát, động La phù, và đất Khâm châu sáp nhập tặng nước Tàu.
Lại đem rất nhiều vàng bạc dâng riêng cho bọn lính nhà Minh
Quân Tàu tuy làm bộ hống hách nói đem binh sang đánh, nhưng cũng sợ phải cái vạ Liễu Thăng ngày trước.
Được tiền bạc rồi, cái lòng nhiệt thành chiến trận cũng nguội đi, cho nên mới tâu với vua Minh xin phong cho Mạc Đăng Dung làm chức Đô thống sứ, hàm quan Nhị phẩm.

Mạc Đăng Dung dân đen một nước, đánh cá nuôi thân, mà lại giết vua để cướp lấy ngôi, ấy là một người nghịch thần. Khi đã làm chủ một nước mà không giữ lấy bờ cõi, lại đem cắt đất mà dâng cho người Tàu, ấy là một kẻ phản quốc.
Làm ông vua không giữ được cái danh giá trọn vẹn, đến nỗi cởi trần ra trói mình lại, đi đến quỳ lạy ở trước cửa một Tướng của quân nghịch ngoại bang, để cầu lấy cái phú quý cho một thân mình và một nhà mình, ấy là một người không biết liêm sỉ.
Đối với vua là nghịch thần, đối với nước là phản quốc, đối với cách ăn ở của loài người, là không có nhân phẩm; một người như thế ai mà kính phục ?
Cho nên dẫu có lấy được giang sơn nước Việt, dẫu có mượn được thế nước Tàu bênh vực mặc lòng, một cái cơ nghiệp dựng lên bởi sự gian ác hèn hạ như thế, thì không bao giờ bền chặt được !
( Theo Trần Trọng Kim - Việt Nam Sử Lược )

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Siêu đẳng dị nhân.

Mấy ngày nay đệ tứ xứ danh nổi nhứt thiên hạ hạng, xuất hiện dị nhân nhiều như nấm rơm, nấm sò, nấm mốc, nấm meo, nấm sim, nấm tràm, tràn lan đầy đường đầy sá.
Chắc có lẻ tại thời buổi mưa nhiều, nắng nóng, bụi mịt mờ chăng vậy, chớ nhỉ ?
Dị nhân là bọn bầy người quái lạ, thích làm cái việc dị thường ít ai làm.
Thí dụ thường người ta đuổi ruồi khi ngồi ăn cơm, đuổi muỗi khi leo vô giường ngủ, thì dị nhân ta lại đi đuổi mưa khi trời muốn nắng, đuổi nắng khi trời thích mưa...
Dị nhân chỉ cần ngó một cái vô ruộng lúa. Lúa tức thì xanh lá tươi mầm như con gái 17.
Dị nhân đi qua cái hồ hôi thối, ô nhiễm nước đen thui. Ngài rùng mình một cái, nước độc thành trong veo như nước suối đóng chai tinh khiết.

Dị nhân một số có nghề chữa bệnh đặc sắc, nhảy lên lưng người bệnh đạp cho mấy đạp, hoặc lấy dây treo cổ bệnh nhân lên, bệnh nhân liền liền hết bệnh ! Mấy vị này gọi là Thần y nhân.
Nhưng có lẻ giỏi giang nhất là một nhóm tự xưng mình "dị nhân siêu đẳng", phán micro :
"Ta số một, ta riêng, ta đệ nhất
Không có ai vĩ đại được bằng ta"
Rồi nhóm ta xông lên, đăng đàn biểu diễn tài cán, nội công siêu đẳng of họ liền liền.
Nhóm họ chỉ tay lên trời, nói bằng miệng, hiện hình ngay cái bánh vẻ ở trên trời.
Dân ai cũng khen là nhóm họ giỏi quá cái bánh vẻ.

Nhóm họ cầm dây, cầm dao, cầm búa, túm lấy dân nào chê bánh vẻ, chê trái bịp, trói lại, nện cho một hồi. Tức thời chê nào dân sám hối ngay ngay. Chê ta dân vừa lạy vừa khóc, khen bánh vẻ quá ngon, ngon quá liền liền. Dân chê bịp lo sợ đi dầm qua lề trái ý kiến, bị cắt cổ, nện đầu, nên đành hết lời khen dị nhân rối rít.
Dị nhân siêu đẳng biểu diễn độc chiêu này...

Dụng phép thần thông, biến hoá con người trở thành bất tử, trở thành vĩ đại...
Bàn dân thiên hạ xứ xứ hiếu kỳ, đồn thổi nhau nghe, ngày ngày xếp hàng đi tham quan, thành một hàng dài dòng, bất tận như bầy cừu đêm tối kéo về chuồng...
Ai ai cũng phục sát đất, đồng thuận khen ngợi.

Mấy vị này mới xứng để dân chúng ta gọi Siêu đẳng dị nhân !

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Viết blog giải buồn.

Cái dễ lợi dụng nhất đám vua là thích được nịnh hót.
Càng ngu dốt càng thích ca tụng, hát hót cho mình loại ngôn ngữ bồi bút. Biến hoá mùi thối, xào qua xáo lại hoá thơm lừng, thơm ngát, thơm lây lan cả nước.
Bầy cận thần giỏi nghề nịnh hót những tên đắc thời, nào là anh minh, nào là vĩ đại, nào là sáng suốt, là muôn năm, là bất diệt...
Khi ngài đang làm vua, đương chức đương quyền, đám đàn em vây quanh hát ca nhạc nịnh tới bến.

Lời của mấy vị xuất ra, không khác chi vàng ròng đang rót tai, dân chúng phải nghe.
Các ngài xuống ngai. Đám con trai, con gái, con dâu, con rể... các ngài ngu si độ, không thể kế vị, làm khó, mệt mõi chuyện kế thừa. Lũ cận thần gian nịnh lại rất muốn biết danh tính kẻ cầm cựa mới, "đầu tư chánh trị" không bị hớ, tôn vinh chủ mới để kịp thời, để chính xác nịnh nọt...
Nên chi tuyệt mật giờ phút chót. Bí mật lắm, chuyện nhân tài "xuất chúng" nào sẽ được đảng chọn lựa, để đưa nước này qua quá độ, lên thế giới đại đồng. Hehehe...
Xưa ở An nam hồi vua. Thi cử đậu đổ đạt, được gọi đi làm quan, trị dân giúp vua.
Vua sung tôi sướng. Tôi sung vua sướng. Vua sướng tôi sướng. Vua chọn tôi tài, giúp vua dựng nước khá chính xác. Thi Hương, thi Hội, thi Đình, lọt qua thi cử phải là của thật. Của dỗm, cho làm to, phá vua, vua chém.
Nên chi có Tiến sĩ thật. Có tài thật sự mới được cho tham chính giúp vua.
Đậu trạng, bắt loa xướng to tên trạng, cả nước đều nghe hang cùng ngõ hẻm.

Trạng làm to chức lớn nhờ cái giỏi thực của mình.
Vua đặt Ngự sử quan bên mình can gián. Vua giỏi nghe trung, triều vua kéo lâu. Vua ngu thích nịnh mau chết, con cháu vua bị chém giết, chôn sống !!!
Nước vua chúa, nhờ rứa khi giành độc lập được, là giữ được, là chống xâm lăng, là mở mang bờ cõi, là biển, là đảo, là rừng, cho con, cho cháu, cho dân tộc lâu dài.
Đến triều Nguyễn Minh Mạng đại vua, đất biển đảo trời quê ta, mênh mông là vậy.
Nay bên xứ Mỹ, mấy anh mấy chị có có tài cán, tranh chức vua, đi đăng đàn diễn thuyết tiểu bang, đấu nhau cãi cọ không dú không diếm, cho cả nước xem Tivi chuyện cãi. Hồ sơ căn cước, miệng ăn miệng nói, tay gói tay mở, lộ hàng ra cả dân Mỹ đánh giá, chào xáo ai hơn.

Nên chi dân Mỹ chọn được vua giỏi cầm đầu. Làm tốt thêm nhiệm kỳ. Tốt làm cái miệng, nói tầm bậy đuổi xuống. Vua khác lên...
Đắc thắng được rồi, vua nghe chúng chưởi, dân chê thôi khỏi nói. Nhiều khi làm tốt cũng nghe, dân hạch sách tùm lum. Phe chống chằm hăm nói xấu, xoi xĩa,châm chích cố cưa bốn chân ghế của ngài cho sập.
Quen với chuyện nghe nói xấu, thành ra vua Mỹ nghe bầy tôi nịnh, là thấy ghét.
Nghe nói xấu để sửa chánh sách, để làm lợi cho dân Mỹ, nước Mỹ, để dân cho ngồi lâu.
Mỹ khôn, Mỹ giàu, Mỹ mạnh. Mỹ có tàu Uss thăm VN.
Nước ngày nay có quốc sách vua chỉ nghe nịnh tuyệt đối.
Báo, chí, viết, hình, đọc, mạng, loa đài cột điện ngày đêm ra rả ca tụng, tôn vinh vĩ đại, học tập làm theo đấng ngọc hoàng thượng đế đẻ ra đám vua mới.

Dân chúng từ sơ sinh mới đẻ cho đến cụ già hấp hối nghe ca chặp thấy quen, tạo một nếp tư duy giết chết lần chết mòn chính họ.
Học ở trường muốn giỏi, thầy đọc trò chép trả chữ nguyên xi đáp án. Xuất sắc !
Học, làm theo, sống chiến đấu theo chỉ thị tuyên giáo. Điển hình tiên tiến !
Nịnh tốt sẽ được cho làm quan to.
Đi bằng đầu gối, leo nhanh lắm lắm.
Chạy chọt. Hối lộ. Bằng giả... làm quan giúp "vua" !
Não vị trí nào có hơi bị động, chút chất sáng ý. Chỉ mới " e hèm " cái tư tưởng đúng đắn "lưu xú" sọt rác, chút chút chơi vui, vội vả vị "được" đấu tố hơi bị dữ !
Cả hệ thống chính trị, hiến pháp, luật pháp trừng trị không thương con thằng dân ngu nào, phán bậy bạ, nói xấu đảng nhà nước ta. Phải tóm gấp gấp mau mau !
Cả một khu phố, cán bộ hưu trí, thanh niên, bô lão, quần chúng tự phát, diệt phản động vùi đến như ong mặt quỷ. Diệt, diệt phản biện như diệt phát xít !
Tên mấy con, thằng, đứa, bọn động não cảm thấy mình ngu thật. Nói để có mấy cái tên hay ho dán vô mặt. Thế lực thù địch. Bọn phản động. Bọn chống phá. Bọn phản cách mạng. Bọn Việt gian. Bọn chống phá chế độ ta. Bọn này bọn nọ. Không ngu sao được ???
Thành ra nịnh bợ cho rồi. Chướng tai gai mắt, ngu chi nói thiệt thân mình ?
Thành ra mình cũng phải làm một con cừu trong bầy cừu tôn vinh chế độ.
Ngậm miệng ăn tiền. Sung sướng.

Thành ra cả một thế hệ trẻ đang tuột dốc không phanh đạo đức dối trá.
Thành ra bọn cướp vác khoan đến tìm dầu trước nhà, cướp biển cướp đảo, doạ nạt hăm he, mình cúi đầu nghe, khoang tay cười nịnh bợ, cầu chút an thân hèn mạt.
Thành ra bọn điếm, du côn, ăn cướp đầy đặc từ trên xuống dưới nông thôn thành phố ba miền.
Thành ra trí thức VN, ai còn lưu luyến chuyện nước non, đều buồn đều giận đều tức tối, đều bất lực. Ai ngu ngoe, đều được Công an mời đi làm việc thiện !!!
Thành ra bọn trí, thức đêm hay nghĩ, thích viết blog giải sầu tâm sự dzậy, dù biết bầy mật vụ mạng đang có dò có xét, có săm, có soi cái suy, cái tưởng trong cái não bộ trí.