Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Mùa xuân trên núi.


Trên núi cao, nơi tiền đồn heo hút, ngoài một vài bản làng sắc dân thiểu số, còn lại là lính.
Lính giữ đất, giữ rừng, giữ núi, giữ biên cương tổ quốc.
Người lính quê miền xuôi, quê ở phố đóng quân núi rừng ấy là trách nhiệm thi hành quân lệnh. Quân lệnh như sơn, dẫu chẳng muốn ngồi trên núi cầm cây súng chút nào, cũng phải ở lại đón mùa xuân trên núi.
Hồi chiến tranh, cầm súng giữ đồn dịp tết là căng thẳng vô cùng. Bởi năm nào "phía bên kia" đều có ông "Bác" gửi thư "chúc tết", lệnh này lệnh nọ.
Lính ngồi nhìn qua lỗ châu mai, nhớ con gái hậu phương, hy vọng thần chết chừa mình lại.


Nay thời bình, người lính nhẹ nhàng hơn. Nếu không chọn sống đời binh nghiệp, làm tròn bổn phận, đợi xong nghĩa vụ ra lính, giải ngũ mà về.
Mùa xuân trên núi có các loại hoa rừng thêm tươi đời chiến sĩ.
Xuân đến rồi xuân đi. Xuân gieo nhiều thương nhớ. Xuân qua để tôi sầu.
Lính thời nay sướng hơn lính thời xưa.



Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Phận con cò.


Về quê thấy thật nhiều cò. Cò bay trên trời, đứng bờ ruộng, cò lò dò lặn tép.
" Con cò bay lả bay la. Bay qua ruộng lúa, bay về đồng xanh."
Cò bay khi cả bầy, khi chỉ độc một con.
Có mấy chuyện cổ cò như vầy :
" Một hôm cò đang bay trên cao thấy bồ câu ăn ở dưới đất, liền sà xuống tán chuyện, muốn kết làm vợ chồng.
Cò rằng :
- Làm chi cực lắm hỡi mình
Gặp đây, ta tỏ chút tình nên chăng ?
Bồ câu đáp lại :
- Anh ơi, em bảo anh nầy
Những phường cò tép, em đây xin đừng.
Cò rằng :
- Chi bằng lặn lội bờ sông
Chẳng tôm thì cá, nhịn không bao giờ !
Bồ câu lại đáp :
- Ao bèo mát mẻ chữa xong
Làm chi lặn lội bờ sông nặng mình.
Cò biết tán không xong, đành cất mình bay cho khỏi thẹn.
Bồ câu không thuận theo cò, sau lại đi chịu làm vợ bé cà cưỡng, và làm dâu ác là.


Cò thấy vậy, đầu đơn đến trước cửa phượng hoàng kiện bồ câu.
Trong đơn cò cốt buộc rằng bồ câu lấy cà cưỡng, là người trong một họ lấy lẫn nhau, phạm vào tội loạn luân, và xin đòi lên tra hỏi, kẻo để mang tiếng cả giống nhà chim.
Phượng hoàng sai chàng làng xuống đóng gông tất cả ác là, bồ câu, cà cưỡng rồi điệu đến để lấy cung. Ác là cung rằng :
- Bồ câu là dâu ác là,
Ác là là cha cà cưỡng,
Cà cưỡng là dượng bồ câu.
Xin người soi xét kẻo chúng con oan !
Phượng hoàng cho đem khẩu cung thẩm lại, rồi phán rằng :
- Có lấy dì thì mới gọi bằng dượng, mà dì thì là họ ngoại bồ câu không cùng một họ với ác là. Trước kia dì bồ câu lấy cà cưỡng, bây giờ chính bồ câu nó làm vợ bé cà cưỡng, thế thì về bên họ ngoại là dì cháu cùng lấy một chồng, và đối với họ nội thì là tình chị em. Như thế thật không có gì là loạn luân trong cùng một họ cả.
Phán rồi phượng hoàng sai tha cho tất cả ác là, cà cưỡng và bồ câu.
Bồ câu rúc lên thỏ thẻ thưa rằng :
- Tâu Đại vương, chỉ tại anh cò anh ấy không lấy được con, anh ấy thù con, mà sinh ra truyện này, truyện nọ. Xin Đại vương soi xét.
Phương hoàng liền sai ưng, cắt ra đánh cò cho chừa cái tính hay vu cáo, thưa kiện xằng.
Cò sợ, vụt bay thẳng cánh, không còn dám ngoái cổ lại nhìn bồ câu.


Cò bay, cò vẫn cứ muốn lấy vợ cho bớt cô đơn lặn lội kiếp cò. Nghe có con sáo sậu hót rất hay, cò liền đến hỏi cưới nó về làm vợ.
Lần này thì cò được vợ sáo. Khi mới về nhà cò, sáo thẹn thùng không dám hót, chỉ thường kêu "chiu chiu".
Cò tưởng nó đọc tên nó mà đọc không rõ, tên là "sáo" mà đọc là "chiu", mới bảo nó rằng :
- Có phải tên mày thì nói cho rõ "sáo, sáo". Sao lại nói "chiu, chiu".
Nhưng bảo sao, nó vẫn cứ "chiu chiu" chớ không "sáo sáo" được
Cò nghĩ nó nói ngọng, trong lòng đã không ưa. Đến khi các bạn bè biết cò mới lấy vợ, rủ nhau đến mừng. Nghe thấy cô vợ cứ "chiu chiu", cò lấy làm thẹn lắm, bảo vợ im đi đừng liến nữa. Nhưng cô vợ không thôi, lại càng chiu chiu già. Bạn bè ai nấy bật cười.
Lúc bạn về rồi, cò tức quá, cò mắng sáo rằng :
- Chiu cho cha mày, chiu cho mẹ mày, chiu cho cả nhà, cả họ mày.
Vợ thấy mắng cũng cứ chiu chiu không thôi.


Cò không nhịn nổi, liền kéo nó về trả cha mẹ nó, lấy cớ rằng : vợ có tật nói ngọng để cho chúng bạn chê cười.
Khi sáo vừa về đến nhà, nó thấy cha mẹ nó đang tắm, nó mừng rỡ quá mới hót luôn mấy tiếng nghe thật như rót vào tai.
Bấy giờ cò biết là nhầm, mới lại nằn nì kêu nó về nhà. Nhưng nó không chịu về, mà cha mẹ nó cũng giữ lại không cho về.
Thành ra cò lại mất vợ.
( Truyện cổ nước Nam )




Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Về quê cày ruộng.


Công nghiệp hóa, hiện đại hóa mãi rồi chán, nên bỏ về quê cày ruộng.
" Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa "
Sáng dậy bửng mắt, trời hừng đông rơi sương lạnh mấy vì sao long lanh, vác cái cày cùng con trâu ra ruộng mà cày. Cày sớm mau việc, cày muộn mệt nóng nắng gắt.
Cày đến xế trưa về nghĩ. Lùa vội mấy bát cơm, chiều đi cày tiếp.
Đêm nằm ngủ say, o o ngáy, thảnh thơi quá. "Bỏ thuyền bỏ lái bỏ dòng sông. Cô lái đò xưa đi lấy chồng. Vắng bóng cô em từ dạo ấy. Để buồn cho những khách sang sông..."
Nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rông, nhất nông nhì sĩ. Thợ cày làm ra hạt gạo để ăn mà sống trong cái thế giới hiện sinh đang ngày một thiếu lương thực.
Quần là áo lược thơm tho, xịt keo dầu mỡ, tóc tai bóng nhoáng, sạch sẽ tao nhã thời thượng. Xã hội thiếu gạo, đầy ắp trí thức thầy lừa, chán phèo nhạt nhẽo.
Về quê cày ruộng thôi. Rời bỏ đô thành phố thị chật chội, theo gót Tiêu Phong tráng sĩ, rửa tay gác kiếm về nơi quan ngoại, săn chồn đuổi thỏ vui chốn bình yên.


" Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn nào ai vui thú gì.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người kiếm chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao. "



Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

Ôm cổ Tàu.


Tương lai Hoàng đế tuần thú phương Nam, chơi trò nhu đạo, lấy lạt mềm buộc chặt, kéo cả bó mối lợi tha về hơn phải ồn ào dọa dẫm đánh đấm.
Đến nơi, ngài bình thản chiếu cố mấy cái vòng tay ôm lấy cổ.
Ở đời, thế lực mạnh rồi thì nên lấy nhu thắng cang, lấy nhược thắng cường mới tỏ ra lợi hại. Cho vài ba câu phủ dụ, tặng ít nhiều tiền lẻ quà cáp cho vui, công việc sẽ cứ thế mà tiến như ý.
Tiến từng bước, từng bước. Chậm mà chắc, chắc mà chậm. Vết dầu loang trên biển Đông tới đâu thì ấy là biển của mình đến đấy. Tằm ăn lá dâu túc ta túc tắc tất có ngày lột xác.
Hàng không mẫu hạm Thi Lang đến biển Đông. Tam Á - Hoàng Sa - Thi Lang - Trường Sa.
Trên máy bay dưới tàu biển, rút ngắn chặng dừng, thỏa sức chiếm, ra sức giữ "ao nhà".
Dàn khoan dầu thô khủng đã đi vào biển Đông, chuẩn bị thăm dò hút hít vàng đen. "Hạm đội tàu cá phương Bắc" dùng liên hoàn kế, mở rộng vơ vét chim thu nụ đé.


Xứ súc vật nọ, có một dê cùng một cọp.
Dê chủ trương làm bạn với cọp cùng ăn thịt hưu. Dê mời cọp đói vô nhà. Cọp đói được dê giác ngộ "giai cấp", được dê giảng giải, thành ra cọp nó chỉ ăn thịt hưu thôi.
Một ngày gần kia, quá tội nghiệp con dê ngu si lầm lỡ, ngộ nhận vòng tay ôm cổ con cọp "giai cấp".
Xứ người ta có mấy câu lạt mềm buộc chặt, trót ăn rồi há miệng mắc quai đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lâm sự bỏ của chạy lấy người, che chận chắn bịt dú diếm bọn đầu đen là yên. Hoặc giả giờ phút chót, hô hoán võ mồm "chiến tranh kỳ dị".
Bỗng dưng ngẫm nghĩ, người nào từng bảo, Tàu đánh chiếm Trường sa thời dễ, nhưng giữ được mới khó, nên chi chưa ra tay thôi. Vậy té ra Hoàng Sa chiếm lấy từ năm 1974 cho đến nay, chắc "khó giữ" lắm nhỉ ?


Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Giọng ca dĩ vãng Tấn Tài.


Người thích nghe ca cải lương hồi trước ai cũng biết đến nghệ sĩ Tấn Tài.
Ông vốn một thầy giáo làng, quá mê cải lương, bèn bỏ dạy, đi theo nghề kép hát. Chất giọng thiên phú trời sanh, cọng thêm khổ luyện, đưa ông lên ngôi " Hoàng đế Đĩa Nhựa " trong những năm 60 thế kỷ trước.
Soạn giả viết tuồng cải lương lừng danh Viễn Châu nhận xét :
“Nghe Tấn Tài ca qua một lần là muốn nghe hoài, anh có kiểu bỏ chữ trong từng câu hát nhẹ mà độc đáo lắm!”
Có nhà báo thì cho rằng :
" Khi nhắc đến Tấn Tài, điều làm người ta ấn tượng đặc biệt là làn hơi có một không hai của ông. Đó là một giọng ca rất lạ, xuống câu vọng cổ như mang hơi gió, đặc biệt cách ông vuốt những chữ dấu sắc nghe ngọt lùi."


Nghệ sĩ Tấn Tài là bố của hai danh hài nổi tiếng hiện nay Tấn Beo, Tấn Bo.
Ngày 27/1/2011, ông qua đời vì bệnh, hưởng thọ 73 tuổi. Giọng ca độc đáo một thời thành ra nay đã đi vào dĩ vãng.
Tưởng niệm về ông, nghe trích đoạn tuồng cải lương "Kiếp nào có yêu nhau" một thời vang bóng, mà quá tiếc nuối một giọng cải lương vàng.
Cố nghệ sĩ Tấn Tài trong vai quan trấn thủ thành Hiệp Châu Lý Trọng Phu, phụ thân người con gái quốc sắc Lý Thiên Kim, do cố nghệ sĩ Mỹ Châu đóng.



Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Thêm một vì sao.


Đi lính lần hồi lên tới cấp tướng là chặng dài gay go khó. Làm tướng phải có uy dọa bọn tá, uý, sĩ tốt chúng nó sợ sệt răm rắp tuân lệnh. Lại phải có tài điều binh khiển tướng tránh thua trận mất đất hao quân. Thêm nữa kinh nghiệm vào sanh ra tử, quân trường huấn luyện chai lỳ, quả cảm quyết đoán, người quân nhân chuyên nghiệp.
Trên thông thiên văn, giữa hiểu nhân hòa, dưới biết địa lý là yêu cầu vị tướng quân. Quả không dễ, nên chi mới có câu nói "trăm quân dễ kiếm, một tướng khó tìm", lại nữa "nhất tướng danh thành vạn cốt khô ". Thành ra, nghe ai làm tướng, thiên hạ lấy làm trọng thị, ngưỡng mộ lắm.
Ở bọn nước chính trị quái đản, làm tướng lại rất dễ, được trời phú cho đẻ bọc cánh hẩu mà ra tướng. Đứa con nít cả đời chưa biết trận mạc là gì, một thằng đi bán cà rem buổi sáng, bán mì ổ buổi tối; một đứa chăn trâu thuê hay nhặt rác thải bao nilon. Thảy chúng đều làm tướng được khi thời tới.


" Nghe rằng quan tướng có danh
Cởi ngựa một mình chẳng phải vịn ai
Vua khen rằng ấy mới tài
Ban cho cái áo với hai đồng tiền
Đánh giặc thì chạy trước tiên
Xông vào trận tiền cỡi khố giặc ra..."
Ăn chơi truỵ lạc, nhàn cư vi bất thiện bày đủ trò quái đản, xa hoa đểu cáng, vài ba tháng lại thăng quân hàm tướng cấp tập. Quân hàm tướng biểu trưng ngôi sao. Một sao Thiếu tướng, hai sao Trung tướng, ba sao Thượng tướng, bốn sao Đại tướng, năm sao Siêu tướng, sáu sao Ngoại hạng tướng, bảy sao không biết gọi tướng gì cộng sản.
Thêm được một sao vô ve áo vô cùng sướng. Thêm uy thêm quyền, thêm tài thêm lộc, thêm bộ hạ đàn em, vân vân...
Nhắc tới sao để nói chuyện cờ. Cờ thời sự nhất là cờ Tàu cộng sản in lộn sao, "trên" giao cho mấy đứa bé gái vẫy vẫy chào Tập Cận Bình nhân dịp ngài đem 300 triệu đôla qua cho nước Nam ta vay.
Điều không cần nhắc lại làm gì, vô trang "Dân Làm Báo", thấy mổ xẻ, phân tích chi ly cặn kẻ quá trời rồi. Chỉ điều lạ, VN - China ở sát nách, 60 năm "hợp tác hữu nghị chiến lược", ấy vậy bọn cán bộ đảng cao cấp trung ương lại không biết cờ Tàu Cộng sản nó ra sao thì thật có vấn đề.
Nhắc lại quốc kỳ quốc huy Trung Hoa Nhân dân Cộng hòa quốc, sau khỏi lộn :



Cờ có nhiều ngôi sao kỷ lục là lá cờ Mỹ. Lúc xưa, nước Anh cai trị Mỹ, có ông George Washington lãnh đạo người Mỹ khởi nghĩa đuổi Anh giành độc lập. Ông yêu cầu bà Besty Ross may một lá cờ để động viên tinh thần binh sỹ, gọi là cờ Besty Ross.
G.Washington giải thích biểu tượng của lá quốc kỳ Mỹ như sau:
“ Chúng ta lấy các tinh tú từ Thiên đàng, và màu đỏ từ mẫu quốc Anh, được phân chia bằng các sọc trắng, để chứng tỏ rằng chúng ta đã tách rời khỏi quốc gia mẹ, và những sọc trắng sẽ được truyền lại cho thế hệ mai sau như là biểu tượng của Tự do."
Lúc đầu, cờ này có 13 ngôi sao, mỗi sao tượng trưng một bang, lần hồi lên đến 49 sao tức 49 bang. Khi đảo quốc Hawaii đồng ý gia nhập thành một bang của Mỹ, thời thêm một vì sao vào lá cờ mà thành ra có 50 ngôi sao vậy.
Lời bàn luận :
Người ta nói khó như hái sao trên trời, riêng ở nước Nam, sao trên trời hái lại rất dễ.
Chỉ cần vung tay chém gió là có được cả mớ sao rồi. Sao đó dán vô ve áo "quân phe mình" hóa ra "phe mình" lắm "tướng", rồi dán đại vô cờ "nước lạ", hóa ra bị thiên hạ chửi vì ngu.


Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Khoái khẩu.


Khoái khẩu là sướng miệng. Miệng có miệng ăn, miệng nói dù một lỗ miệng.
" Người ta hai mắt, hai tay
Sao mồm chỉ có một thôi thưa thầy ? "
Miệng nói : Nói cho sướng miệng, bất cập nhân tình, có ngày thiên hạ bẻ họng.
Dưới mấy chế độ độc tài, họ dị ứng gay gắt người ưa tự do ngôn luận, đòi này hỏi nọ, họ bắt nhốt hết cái tội tuyên truyền chống nhà nước. Họ bảo :
" Trong im, trong mát không ngồi
Ra ngồi giữa nắng, trách trời không râm..."
Tất nhiên họ dọa dẫm được người tầm thường thôi. Ai to gan lớn mật thời vẫn cứ nói cho sướng cái miệng thôi.
Từ mấy vị anh hùng hào kiệt nói cho sướng, bỗng dưng lại nghĩ : dưới đống bùn lầy có bầy cá trê nó sống tự mãn, thích nghi thích thú. Nay đòi thay đổi cho chúng sạch sẽ văn minh lên, e rằng khó. Nó đọa kiếp cá trê rồi, nói làm gì cho phí lời, chỉ được cái sướng ít cực nhiều vậy.
Miệng ăn : Ăn cho sướng miệng, chuyện này ai cũng biết. Tự vì ngày nào ai cũng phải ăn. Tóm tắt là : cái miệng làm khổ cái thân. Khẩu nghiệp trói buộc kiếp người.
Bụng đói miệng thèm, thành ra phải bon chen quỵ lụy, vất vả lầm than kiếm cái ăn, cố nhét đầy vô lỗ miệng vậy.


Xưa nói : miếng ăn miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan trên đầu, nên có chuyện sau :
"Có một thầy đồ tính vốn tham ăn. Bữa nọ có người mời đi ăn giỗ, thầy cho gọi một cậu học trò nhỏ theo hầu.
Đến nơi thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy mâm cỗ nhiều bánh trái, thầy ăn no rồi lại muốn bỏ túi mấy chiếc, nhưng sợ người xung quanh nom thấy thì mất thể diện, thầy cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo :
- Này, con cầm lấy.
Vừa đưa thầy vừa nháy mắt bảo cất mang về cho thầy. Cậu học trò không hiểu nổi cái nháy mắt thâm thúy ấy, tưởng là thầy cho thật liền bóc bánh ra ăn ngay. Khi hai thầy trò ra về đi ngang nhau, mặt thầy hầm hầm, mắng :
- Mày là anh em bạn với tao hay sao mà dám đi ngang hàng như vậy hử !
Trò sợ quá vội vàng đi nhanh lên phía trước. Thầy lại quát:
- Mày là bố tao hay sao mà dám đi trước tao !
Trò tụt lại đi đằng sau, thầy cũng mắng :
- Tao có phải là thằng tù binh đâu mà mày đi sau để áp giải !
Trò ngơ ngác thưa:
- Bẩm thầy ! Con đi thế nào thầy cũng mắng, vậy xin thầy bảo con đi thế nào cho phải ạ ?
Thầy chẳng ngần ngại gì nữa, hầm hầm quát :
- Thế bánh của tao đâu ? "




Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Mất đi người bạn lớn !


Sáng ngày 19/12/2011, hãng thông tấn KCNA của Bắc Hàn chánh thức công bố lãnh tụ Kim Jong - il qua đời, chết lúc 8 giờ 30 phút tối ngày 17/12/2011, khi đang trên tàu hỏa vi hành thăm thú. Lý do cơ tim nhồi máu. Hưởng dương 69 tuổi.
Kim Jong - il sanh năm 1942 ở trên núi Paektu vĩ đại, là con ruột siêu lãnh tụ Kim Il Sung ( Kim Nhật Thành ). Khi ngài ra đời, theo như lời dân gian xứ Bắc Hàn truyền tụng, có một con chim nhạn ngũ sắc bay quanh, líu lo ca hót vang lừng, rồi bầu trời bỗng xuất hiện hai cầu vồng vắt ngang qua, rồi một ngôi sao mới mọc to bằng cái đấu sáng chói cả ban ngày.
Sau khi ông bố Kim Nhật Thành của ngài chết, ngài kế tự lên ngồi ghế lãnh tụ, dẫn dắt Bắc Hàn quá độ lên CNXH.
Theo báo chí, dưới sự lãnh đạo của ngài, dân chúng Bắc Triều Tiên rách rưới, chết đói hằng loạt. Cái chế độ của ngài phải nhờ nước anh China nuôi cho mới sống. Ngài thân thiết với Việt Nam, Cu Ba, Iran, Venezuela Hugo Chávez, Nga Putin. Ngài ưu tiên chế tạo bom nguyên tử dọa mấy nước Hàn Quốc, Nhật Bổn, Mỹ kiếm ăn thêm.


Lao tâm lao lực vì dân, dân Bắc Hàn yêu thương tẩm bổ cho ngài đủ các thứ : sâm nhung quế phụ, sơn hào hải vị, long lân quy phụng, bàn tay gấu nấm cục thuốc bổ, rượu tây rượu tàu thượng hảo hạng, ngài đều trân trọng nạp vô bụng. Bụng ngài bèn nở nang nên có biệt danh Kim cóc.
Ngài yêu cuộc sống nên không dám đi xe hơi, tàu thủy, máy bay; chỉ duy nhất cuốc bộ và đi tàu hỏa. Ngài thương con, cho con trai Kim Jong Un mới hai mấy tuổi đeo lon Đại tướng, làm Phó Chủ tịch "Ủy ban Quân ủy Trung ương", Uỷ viên Ban chấp hành Trung ương Đảng Lao công XHCN Triều Tiên. Ngài xây dựng đám bộ hạ bao quanh ủng hộ bảo vệ cho cậu ấm quý. Huấn luyện chúng lòng trung thành tuyệt đối, ra sức bảo vệ đứa con trai thừa kế.
Theo tin tức loan tải, quốc tang của ngài Kim Jong - il được tổ chức từ ngày 17/12 đến 29/12/2011. Điều đặc biệt sẽ không có một đoàn khách quốc tế nào được mời đến dự lễ tang cả. Không biết Việt Nam có được ưu ái mà được ngoại lệ chăng nữa đây ?



Theo lệ, nước một ngày không thể không vua, nên chi chế độ Bắc Hàn vội vả tuân di chiếu lãnh tụ, phát tang sau ba ngày, đưa ngay cậu quý tử lên nắm quyền "lãnh đạo kiệt xuất".
- "Kim Jong Un, người kế nhiệm vĩ đại, nhà lãnh đạo kiệt xuất của đảng, quân đội và nhân dân chúng ta. Chúng ta cần phải trung thành với đồng chí đáng kính Kim Jong Un. Dưới sự lãnh đạo của đồng chí Kim Jong Un, chúng ta cần phải biến đau thương thành sức mạnh và lòng dũng cảm để vượt qua những khó khăn hiện nay”.
- "Toàn đảng, toàn quân và toàn nhân dân nguyện trung thành đi theo sự lãnh đạo của đồng chí Kim Jong Un, nhằm bảo vệ và tăng cường hơn nữa mặt trận thống nhất của đảng, quân đội và nhân dân".
Cùng trong phe "XHCN", tình cảm như cha con ruột thịt, China Cọng sản tức khắc chia buồn. Liu Weimin, phát ngôn nhân bộ ngoại giao Trung Quốc nói :
" Chúng tôi rất buồn khi biết về sự ra đi bất hạnh của lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong-il, và chúng tôi bày tỏ nỗi buồn và gửi lời chia buồn đến nhân dân Bắc Hàn. Đồng chí Kim Jong-il là lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Bắc Hàn và người bạn thân của nhân dân Trung Quốc.
Ông đã có đóng góp quan trọng cho sự phát triển chủ nghĩa xã hội tại Bắc Hàn, và phát triển quan hệ hợp tác, láng giềng, thân thiện giữa Trung Quốc và Bắc Hàn. Chúng tôi hy vọng hai nước có thể tiếp tục hợp tác vì hòa bình trên bán đảo Triều Tiên."
Tại nước VN Cộng sản, đài truyền hình trung ương VTV thông báo trong một bản tin đầy luyến tiếc. Ca tụng, thương xót cho một lãnh tụ đồng chí vĩ đại. Báo chí đưa tin mến yêu trân trọng vị quái nhân nhồi máu cơ tim đột tử. Hai nước cùng hội cùng thuyền, dân chúng khóc lóc trình độ cao. VN đau xót mất đi người bạn lớn !
- Ngày trước dân Bắc Hàn khóc dữ dội khi Kim Il Sung chết, không biết Kim Jong - il mất, dân Bắc Hàn có còn khóc được như thế này chăng :



- Tình anh em bạn bè đồng chí thân thiết Việt Nam - Bắc Hàn :

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Chơi với hà mã.


Hà mã là loài thú vật hung ác nhất trái đất, là giống sát nhân hàng đầu Phi châu hoang dã.
Tập tính bọn này rất hung hăng, hiếu thắng, không kiểm soát được, không sợ bất kỳ ác vật nào cả. Chúng đuổi theo tấn công người ta, hất thuyền trên sông. Tóm được nạn nhân, hà mã ngoác cái mồm to tổ bố cắn nát thây rồi ngoạm từng miếng thịt người nhai nuốt.
Trung bình mỗi năm, hà mã giết chết khoảng 2.900 người châu Phi, luôn dẫn đầu danh sách thú hoang dã giết người.
Một số điểm cần biết về bọn hà mã :
- Con đực trưởng thành nặng từ 2,2 đến 3,6 tấn trong khi con cái “chỉ có” 1,8 tấn. Riêng bộ da của chúng nặng xấp xỉ 0,5 tấn. Không một con thú nào chống lại được một con hà mã trưởng thành, ấy bởi nó quá to, quá mạnh, quá hung dữ. Lớp da bảo vệ quá dày quá cứng, có thể xem hà mã giống một cổ xe tăng cơ động tác chiến kinh hoàng.
- Hà mã cả ngày ngâm mình dưới nước, đêm mới lên bờ lang thang kiếm cỏ cây mà ăn. Mắt bao phủ một lớp màng trong suốt, giúp chúng thấy ngay cả khi ngâm mình trong nước. Còn tai và mũi thời tự động đóng kín lại được. Lượng không khí dự trữ trong phổi cho phép chúng lặn lâu tới 30 phút, thoải mái đi trong nước giao phối sinh sản, khi cần lên bờ kiếm ăn, đuổi cắn người.
- Răng nanh con hà mã dài 30 cm, cắn cú nào chết cú ấy. Chúng chạy khá nhanh 48 km/h, dễ dàng đuổi kịp con người, hiếm ai tẩu thoát lỡ khi bị hà mã nó đuổi. Có điều, hầu hết nạn nhân bị chúng giết chết đều tìm thấy ở dưới sông.


Sau đây có việc bi thảm vừa xảy ra, "Nam Phi hà mã phản chủ sát nhân chuyện" :
Cựu chiến binh Marius Els về hưu, lập cái nông trại ở quê nhà Klerksdorp.
Khoảng 5 năm trước, lũ lớn càn quét địa phương nơi Marius sinh sống. Ônh tình cờ bắt gặp một con hà mã chừng 5 tháng tuổi bị mắc kẹt, bèn đón về cưu mang nuôi dưỡng, đặt tên Humphrey. Trong số 20 vật nuôi của Marius, con hà mã Humphrey này có thân hình đồ sộ nhất. Để chăm sóc nó, Marius xây hẳn một chiếc hồ nhân tạo rộng 200m, sâu 18m cho Humphrey thỏa thuê vùng vẫy.
Mấy năm nuôi dưỡng chu đáo, nó đã to béo lên, nặng đến 1,2 tấn và hằng ngày, Marius vẫn tự tay tắm rửa, cho nó ăn uống. Thú vui đặc biệt của Marius là cưỡi hà mã Humphrey để vượt sông, rồi thưởng cho con vật này một thùng lớn hoa quả. Ông gọi nó là " gã khổng lồ ôn hòa", lại còn tự hào chia sẻ :
- “ Humphrey như con trai tôi vậy. Người khác có lẽ không hiểu được mối quan hệ đặc biệt giữa hai chúng tôi ”.


" Humphrey giống như con người, hiểu ý tôi và quấn quýt bên tôi. Tôi biết rõ tính nết sở thích của nó. Tôi với nó có một quan hệ đặc biệt, phát triển sau một thời gian dài mà mọi người không hiểu được đâu. Ai cũng cho rằng con người chỉ làm bạn được với chó mèo và các động vật hiền lành, chớ không thể bạn với cái loài động vật nguy hiểm nhất thế giới là bọn hà mã."
" Bạn bè tôi không dám đến gần Humphrey và cảnh báo rằng : sẽ có ngày nó hất tôi xuống và xé xác tôi. Nhưng tôi luôn tin tưởng vào tình cảm thân thiết giữa tôi và nó " !
Tình cảm này sẽ đi tới đâu, mời tiếp tục đọc, quý vị sẽ rõ ngay thôi :
Ngày thứ sáu 12/11/2011, Marius Els leo lên lưng hà mã, nô đùa rồi cùng nó phóng ra sông Vaal để kỳ cọ tắm tắm táp. Tuy nhiên, cho tới khi trời đã tối mờ mịt, người thân không thấy ông và "con trai yêu dấu" cùng về, họ bèn đổ đi tìm và báo ngay cảnh sát.
" Nhân viên cứu hộ phải lùng sục khắp sông Vaal mới phát hiện ra thi thể không toàn vẹn của Els trôi lềnh bềnh ở một đoạn sông. Họ không biết vì sao nó cắn chết ông, chỉ thấy nó xuất hiện gần bên, mồm ngậm đầy các bộ phận cơ thể đẫm máu của Els " - một phát ngôn viên " Dịch vụ Cứu thương Nam Phi" cho biết.
Xác chết nát bấy khủng khiếp của Els đã xác nhận hà mã Humphrey phản chủ điên cuồng ngoạm, cắn, rồi dùng răng nanh liên tục đâm nát cơ thể ông. Sau đó còn moi, khoét, rứt, nhai nhiều cơ phận mà nuốt...
Lời bàn rằng : chơi nuôi chó có ngày bị chó nuôi liếm mặt, chơi hà mã tất có ngày bị hà mã cắn chết. Nên chi thiên hạ liệu chừng chọn thú cưng mà nuôi.





Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Ma cháy.


Nhà cửa xây dựng sát rạt, cách vách liền kề thành ra cả dãy phố, sợ nhất là hỏa hoạn. Nhà này cháy lan lửa qua nhà kia, trời hanh gió to lửa bùng lên dữ dội. Nhanh chóng cả phố đều cháy.
Ở nông thôn xưa, người quê lấy tranh tre nứa lá làm nhà. Đất rộng nhà thưa, trừ phi con nít bất cẩn, lửa lan phên tre vách bếp, bắt mái tranh cháy đùng đùng, ngoài ra đều do dân trong làng thù ghét nhau, châm lửa đốt nhà cho bỏ ghét.
Nhờ ở cách biệt, hỏa hoạn nhà quê mang tính đơn thuần chớ không có sự liên hoàn cháy.
Lửa cháy nhà, lửa thù oán ganh ghét, lửa cháy ruột người mất của, lửa trời đọa.
Chuyện cổ Tây phương, nông dân nọ thấy ruộng người tốt hơn ruộng mình, bèn tức tối lắm. Ngó quanh quất, không thấy ai bèn đốt mồi lửa, quăng vô ruộng họ đốt cho chết. Một con cáo thấy thế, đem mồi lửa trả về, đốt đám ruộng kẻ ác tâm nhỏ mọn. Hại người hóa ra hại mình.


Nước Nam có câu tục ngữ : "gắp lửa bỏ tay người", ý nói vu oan giá họa để triệt nhau.
Nguyễn Du truyện Kiều nói thằng buôn tơ tố cụ Vương chứa đồ quốc cấm để sanh sự :
Điều đâu bay buộc ai làm ?
Này ai dan dậm, giật giàm bỗng dưng ?
Hỏi ra sau mới biết rằng :
Phải tên xưng xuất là thằng bán tơ.
Một nhà hoảng hốt ngẩn ngơ,
Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây
...
Cụ Tam Nguyên Yên Đổ nhớ chuyện mới cảm hoài :
" Thằng bán tơ kia dở dói ra,
Làm cho lụy đến cụ Viên già.
Muốn xong phải biện ba trăm lạng,
Khéo xếp nên liều một chiếc thoa..."

Thời Pháp thuộc cấm rượu lậu, thù nhau đổ bả hèm vô ruộng rồi báo quan trên, kẻ thù coi như mạt vận. Hồi Việt Minh, cũng tư thù tư oán, giải quyết bằng mấy tờ báo tiếng Tây, khéo léo nhét vô xà nhà "việt gian" rồi báo cho "đồng chí cách mệnh", vừa thủ tiêu được kẻ thù, vừa công lao thăng quan tiến chức.
Đó là mấy chuyện xưa, còn nay có trò dội xăng vô chồng đang ngủ, bật lửa đốt.

Thủy, Hỏa, Đạo, Tặc là bốn cái thứ sát nhân người ta sợ nhất. Việc đốt cháy thời xưa do "bà hỏa" phụ trách. Bà hỏa thích chi đốt nấy, bà yêu ai thời người đó phải chịu. Hỏa ngày nay do bọn "Ma cháy" phụ trách. Gọi là ma vì cháy không điều tra ra nguyên nhân, tất phải đổ cho ma nó đốt.
Xe honda tự dưng phát cháy nổ " không rõ" vì đâu, do "ma cháy" đốt ấy mà, lý do khỏe re. Người theo Phật giáo bảo các thứ có nhân có quả, "con người quá khứ là nhân của con người hiện tại, con người hiện tại là nhân của con người tương lai...".
Quên chuyện mấy con ma cháy, nói đến nước Nga. Ông Putin thích ngồi hoài ghế Tổng thống cho nó sướng, bèn mưu kế sắp đặt. Coi dân Nga ngu quá mấy con lừa. Hàng vạn dân Nga căm tức biểu tình đòi nó cút đi, nó bèn nói : nhân dân Nga yêu tôi lắm, phải có tôi nước Nga mới siêu cường, việc biểu tình giai do bọn Mỹ nó ghét tôi, nó xui chống đối tôi thôi, nguyên nhân ngoại lai.
Té ra, người dân Nga tự họ đâu có biết nghĩ suy chi.
- Clip cháy cột điện ở Hà Nội. Ai cháy cứ cháy. Ai coi cứ coi. Cháy nhà kệ họ.



Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Làng đổ bộ.


Người ngoài làng quanh quẩn với ruộng vườn mãi hoài cũng chán. Họ thích đi vô thành phố ngắm nghía văn minh. Phố xá hoa đèn, cờ bay phất phới, quần là áo lược, cộ xe như nước ấy chốn thị thành phồn hoa đô hội. Chốn ấy mê mẩn người làng mộng mị sang giàu.
Trẻ ngoài quê bây giờ ít người lấy nghề làm ruộng. Một nắng hai sương đồng lầy vất vả, đã nghèo tiền bạc còn bị khinh ít chữ. Hiếm có mỹ nữ chân dài chịu lấy anh nông dân cày ruộng. Mấy cô thôn nữ quê nghèo thích thú vô phố lấy chồng, mong mỏi đổi đời cực khổ.
Bỏ rừng về phố, bỏ ruộng vô thành, bỏ quê vô thị thành ra cái trào lưu làng đổ bộ.
Làng đổ bộ có nhiều thứ.
- Thứ nhất là dân nghèo bỏ làng vô làm nghề thợ đụng, phụ hồ, bốc vác, bán vé số.
- Thứ nhì vài nhà giàu ngoài quê vô phố mua nhà, con gái nhà quê lấy chồng phố lạ.
- Thứ ba, có vị ngoài làng được nắm quyền giữ chức to, kéo vội đám con cháu quê ta vô nắm lấy nhiều cơ quan ban ngành cho thêm vi thêm vảy. Trình độ nào cho làm việc nấy : sở, ban, ngành, lái xe, nấu bếp, bảo vệ, tùy dịch...
Cái thứ ba này chính thị làng đổ bộ thịnh hành nhất.


" Đèn Sài gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Em coi không rõ, em ngỡ đèn màu.
Rút gươm đâm họng máu trào..."
Xưa kia người nhà quê hay sợ cạm bẩy người đô thị, nay người nhà quê có điều kiện sống thị thành. Thanh niên ở quê về phố còn thời thượng, tân tiến, sành điệu hơn bọn người dân phố mấy chục đời.
Nhớ hồi trước lúc mới "giải phóng", mỗi lần kị chạp quan hôn tang tế, bà con ngoài làng kéo vô để ơn đi nghĩa lại. Rách rưới, gầy ốm, hốc hác, xanh xao... kéo đi một đoàn. Có chú bác mặc đồ may bằng vải bao cát đắp công sự của Mỹ, khách thấy đều biết phái đoàn ấy bà con ngoài làng mình vô thăm. Hết xôi rồi việc, góp tiền đưa để bà con ra bến xe đò cho mà về.
Nay mấy chục năm qua rồi, làng đổ bộ đã mang ý nghĩa khác.



Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

Bệnh tửu sắc.


Năm 319 trước CN, ở bên Tàu có Điền Tích Cường lên ngôi vương nước Tề, gọi là Tề Tuyên Vương. Vua này đa dâm, ham mê tửu sắc bèn xây cái Tuyết cung, lập vườn Liệp uyển, thỏa sức rượu gái. Chung quanh Tuyên vương vây phủ bầy quốc sắc thiên hương cung tần mỹ nữ, rồi cùng với đám nịnh thần, suốt ngày chè chén say sưa, đêm thác loạn khoái lạc, sung sướng cùng tận.
Có thầy Mạnh Tử tìm đến gặp nhà vua, giảng đạo đức học, bày vẻ chánh trị này nọ, rồi sau lộ thiên hạ biết, Tề vương thực bụng nói với thầy "Quả nhân hữu tật, quả nhân hiếu sắc", một câu trứ danh vua mê gái :
"Tai nghe nhưng mắt chưa nhìn
Bệnh Tề Tuyên đã nổi lên đùng đùng..."
Có điều bệnh tửu sắc vậy, Tuyên Vương lại chọn bà Chung Ly Xuân người đất Vô Diệm, xấu xí già ế bốn mươi, cho làm chánh cung hoàng hậu - lý do bà ta giỏi.


Còn theo Tấn thư, vua Tấn Vũ Đế tuyển cung phi mỹ nữ nhiều quá, đêm nằm không biết ngủ với ai, chọn mỹ nhân này sợ mất lòng người đẹp khác. Vua bèn sáng kiến ngồi xe dê đực kéo đi. Dê đực dừng lại trước phòng cô nào, thời vua vô ngủ với cô đó, hết sợ đám vợ vua trẻ trung trằn trọc kiện cáo.
Mấy bà vợ Tấn vua ngâm cứu thấy dê thích ăn lá dâu, bèn tranh nhau hái lá dâu rắc đầy trước cửa, dụ dỗ dê đực đứng lại. Dê thấy lá dâu đầy đặc, lấy làm sướng lắm, kéo xe chạy quanh cả đêm, báo hại vua nằm chèo queo tội nghiệp.
"Phải duyên hương lửa cùng nhau,
Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào..."
Ở bên Tây, thần thoại Hy Lạp có chuyện thần Pan, vị thần mục đồng thổi sáo đầu dê mình người, mê rượu mê gái cũng đâu vừa vặn.


Thần rượu nho Dionysus có bộ hạ là thần Pan đầu dê, râu tóc bờm xờm, mê sắc dục, tính thô lỗ. Thần Pan vốn con trai của vị thần sứ giả Hermes và tiên nữ Driope. Mẹ thần Pan lúc sanh ra, thấy con mình nửa dê nửa người bèn hoảng sợ bỏ chạy. Thần Hermes đưa Pan lên đỉnh Olymper nuôi nấng, rồi cho xuống trần thế làm thần Mục đồng, bảo vệ người chăn thả đám gia súc ngựa, cừu, dê...
Ngày nọ, thần tình ái Eros bắn một mũi tên trúng ngay tim thần Pan. Thần Pan sống trong chốn đồng xanh hoang dã liền yêu thầm trộm nhớ tiên nữ Syrinx.
Tiên nương Syrinx là tay chân nữ thần săn bắn Artemis, chỉ thích đi săn trên đồng cỏ. Nên nàng Syrinx dẫu xinh đẹp, lại quá kiêu kỳ, không chấp nhận bất cứ lời tỏ tình nào của các thần nam giới. Nàng đang đi trong rừng, gặp phải thần Pan dê đeo bám rủ rê dâm dục.
Quá sợ hãi hình dạng nửa thú nửa người của vị thần mục đồng, Syrinx quay đầu bỏ chạy nhưng Pan quyết đuổi cho bằng được. Đang chạy, Syrinx gặp một con sông chặn ngang trước mặt, tiên nữ bèn quỳ xuống cầu xin thần sông giúp đỡ. Thần sông chấp nhận, biến nàng thành một cây sậy mọc ven bờ.
"Khi thần Pan lao vào Syrinx, tưởng chừng như ôm được trọn vẹn nàng vào lòng thì cũng là lúc Syrinx chỉ là một bụi sậy mềm mại trong gió. Buồn bả và thất vọng, thần Pan cắt cây sậy làm ống sáo mà thổi. Cũng từ đó trở đi, những mục đồng thường được nghe tiếng sáo khi nỉ non, khi rộn rã, khi rầu rỉ trên mấy chốn đồng không mông quạnh, ấy là tiếng sáo của thần Pan."


Từ vua dê, thần dê, nhớ có chuyện về bọn cụ dê báo chí đưa tin.
Nhiều cụ ông 70, 80 tuổi tự nhiên trở chứng, nổi máu thần Pan. Đầu bạc, răng long, tay chống gậy tự dưng biến chứng tính nết : thích thú nói chuyện tục tĩu, dâm ô; tìm cách sờ mó va quệt với đám đàn bà con gái rất dâm đãng bệnh hoạn.
Số vụ án cụ già hiếp dân bé gái vị thành niên xảy ra không hiếm. Có vụ cụ dượng còn loạn luân hiếp dâm cháu ruột 14 tuổi đến có thai rồi chống gậy bỏ trốn.
Chuyện mấy già dê, dân chúng không giải thích được bèn đổ cho tà nhập mới hóa dê cụ.
Theo các nhà y học, thùy trán mỗi người có tác dụng như cái phanh kềm chế bản năng súc vật. Nếu thùy trán hoạt động tốt, làm đúng chức năng thời người ta sẽ cư xử lịch sử, văn minh, đúng đắn. Nếu khi lớn tuổi, có người bị bệnh lú Alzheimer, bị bứu não, hay tổn thương thùy trán thì những người này chỉ có biết hành động theo thúc dục đòi hỏi của bản năng truyền giống mà thôi.
Những cụ già dê bệnh hoạn đáng thương này, thân nhân phát hiện đưa đi bác sĩ, chữa trị bằng thuốc đặc dụng sẽ tránh được hậu quả.