Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Vua thời mạt.

Cách ăn uống Đông khác Tây.
Tây ăn dao nĩa vì nguồn ngọn thợ săn chăn nuôi du mục thịt
Đông ăn đũa do ông cao bà cố lượm hái, trồng trọt rau đậu, trái cây, mễ cốc.
Ăn thịt thông minh, ăn rau IQ...nhiều !
Dĩ thực vi thiên, gói gọn lại, ăn là tất cả.


Vua ăn cùng triều đình ăn, hay ăn lại thích chỉ đạo thần dân nghe lệnh, chấp hành.
Dân đen thời mạt đã có vua lo. Đừng ngu ngoe lộn xộn...
Muốn sống an ổn, tay làm hàm nhai, cần :
Suy nghĩ theo ý vua.
Làm lụng đóng thuế nuôi vua, công chúa, thái tử, hoàng thân, quốc thích.
Phụng thờ vua.
Nhờ có vua xã hội ổn định, nhân dân vui tươi phấn khởi.
Ý vua lòng dân...

Người Việt Nam

Người Việt Nam thuộc về loài da vàng, nhưng mà người nào phải đi làm lụng dầm mưa dãi nắng lắm, thì nước da ngăm ngăm đen, người nào nhàn hạ phong lưu, ở trong nhà luôn, thì nước da trăng trắng như màu ngà cũ.
Trạc người thì thấp nhỏ hơn người Tàu, mà lăn lẳn con người, chứ không to béo.

Mặt thì xương xương, trông hơi bèn bẹt, trán thì cao và rộng, mắt thì đen và hơi xếch về đàng đuôi, hai gò má thì cao, mũi hơi tẹt, môi hơi dày, răng thì to mà lại nhuộm đen. Râu thì thưa mà ít, tóc thì nhiều và dài, đen và hơi cứng.
Dáng điệu đi đứng thì nhẹ nhàng và xem ra bộ vững vàng chắc chắn.
Về đàng trí tuệ và tính tình, thì người Việt Nam có cả các tính tốt và các tính xấu. Đại khái thì trí tuệ minh mẫn, học chóng hiểu, khéo chân tay, nhiều người sáng dạ, nhớ lâu, lại có tính hiếu học, trọng sự học thức, quý sự lễ phép, mến điều đạo đức: lấy sự nhân, nghĩa, lễ, trí, tín làm 5 đạo thường cho sự ăn ở.
Tuy vậy vẫn hay có tính tình khôn vặt, cũng có khi quỷ quyệt, và hay bài bác nhạo chế...
Thường thì nhút nhát, hay khiếp sợ và muốn sự hòa bình, nhưng mà đã đi trận mạc thì cũng có can đảm, biết giữ kỹ luật.
Tâm địa thì nông nổi, hay làm liều, không kiên nhẫn, hay khoe khoang và ưa trương hoàng bề ngoài, hiếu danh vọng, thích chơi bời, mê cờ bạc.

Hay tin ma quỷ, sùng sự lễ bái, nhưng mà vẫn không nhiệt tin tôn giáo nào cả. Kiêu ngạo và hay nói khoác, nhưng có lòng nhân, biết thương người và hay nhớ ơn.
Đàn bà thì hay làm lụng và đảm đang, khéo chân, khéo tay, làm được đủ mọi việc mà lại biết lấy việc gia đạo làm trọng, hết lòng chiều chồng, nuôi con, thường giữ được các đức tính rất quý là: tiết, nghĩa, cần, kiệm.
Người Việt Nam từ Bắc chí Nam, đều theo một phong tục, nói một thứ tiếng (tuy rằng mỗi nơi có một ít tiếng thổ âm riêng và cái giọng nói nặng nhẹ khác nhau, nhưng đại để thì vẫn là một thứ tiếng mà thôi}, cùng giữ một kỹ niệm. Thật là cái tính đồng nhất của một dân tộc từ đầu nước đến cuối nước.
Người Việt Nam mỗi ngày một nẩy nở ra nhiều, mà ở phía Bắc thì đã có nước Tàu cường thịnh, phía Tây thì lắm núi nhiều rừng, đường đi lại không tiện, cho nên mới theo bờ bể lần xuống phía Nam, đánh Lâm Ấp, dứt Chiêm Thành, chiếm đất Chân Lạp, mở ra bờ cõi bây giờ.

Từ khi người Việt Nam lập thành nước đến giờ, kể hàng mấy nghìn năm, phải người Tàu cai trị mấy lần, chịu khổ sở biết bao nhiêu phen, thế mà sau lại lập được cái nền tự chủ, và vẫn giữ được cái tính đặc biệt của giống mình, ấy là đủ tỏ ra rằng khí lực của người mình không đến nỗi kém hèn cho lắm.
Tuy rằng mình chưa làm được việc gì cho vẽ vang bằng người, nhưng mình còn có thể hy vọng một ngày kia cũng nên được một nước cường thịnh...

( Nguồn: Việt Nam Sử Lược - Trần Trọng Kim )

Bác Chuột

Bác ấy tên Chuột, người làng tôi, một làng quê nghèo xơ xác cát trắng mênh mông Trung bộ.
Hình như tất cả những nét cực khổ, nhiêu khê, cay đắng, chua chát của con người An nam bé nhỏ, choắt cheo thảy đều gom tụ trên khuôn mặt bác Chuột.

Có một xế trưa trời gió Lào rát mặt như đốt lửa hỏa ngục, bác Chuột cúi mặt đào gộc tre tươi lấy củi.
Nhìn ông già đẫm mồ hôi run rẩy, lẩy bẩy quá khốn khổ khốn nạn. Tôi mời bác vào quán lá ven đường uống bát nước lá Vối.
Chuyện một kiếp người nghèo đói không muốn nghe mà vẫn cứ lọt vào tai tôi vô cảm.
Thời thanh niên bác Chuột khá rộn ràng. Lang thang tứ phương kiếm miếng cơm manh áo tận trời Nam. Tứ cố vô thân cấy thuê cày mướn, nổi sợ hãi lớn nhất của bác xứ lạ quê người là sợ đói.
Thiếu ăn dẫn đến thèm. Bác Chuột phát hiện ra vị ngon thịt Chuột...rồi thành người bắt chuột, buôn chuột, bán chuột lúc nào không biết.

Tên khai sinh Lê Chụt vụt đổi Lê Chuột, Lê Bắt Chuột, Lê Bán Chuột, Lê Đủ Thứ Chuột...như người ta vẫn hay gọi tên theo thói.
Biến động thăng trầm, Lê Chuột hồi cố hương. Tuổi già đưa Chuột lên chức Bác Chuột.
Không hiểu bác Chuột hồi ở miền Nam có vợ, con rơi con rớt gì đó không, nhưng bây giờ người làng quê thấy bác sống độc một mình tội nghiệp...
Dân làng, kẻ ghét bác gọi bác là thằng Chuột, người thương thì kêu cụ Chuột, bác Chuột. Nhưng dù gọi Thằng hay kêu Bác, bác Chuột không hề áy náy. Bởi vì mối sợ lớn nhất bác Chuột bây giờ chết chẳng có tiền chôn...
Trẻ sống sợ đói. Già lo chết chẳng ai chôn. Nỗi sợ thâm căn cố đế của người dân nghèo làng quê nước Việt.

Tôi đùa bác Chuột. Bác đừng sợ. Bác chết rồi, bà con sợ thối xóm chắc sẽ không để bác phơi thây đâu...
Bác Chuột trầm ngâm. Mồ hôi cứ chảy xuống khuôn mặt bác trông như những giọt nước mắt.
Thời gian vèo qua. Tôi thoát ra định cư ngoại quốc. Lúc nhớ quê, khuôn mặt bác Chuột thoảng hiện tiềm thức: đồng bào quốc nội.
Rồi tôi lại được về thăm quê. Làng xóm đổi mới do bà con bán đất xây nhà.
Cảnh quen, người lạ. Tôi nhớ bác Chuột nhưng không biết, không tiện, cũng không dám hỏi ai về một con người khổ cực phận hèn.
Mọi người đã quên Bác...Chuột !
( Ảnh minh họa - Bài lưu K.blog )

Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Đảng quyền và Quốc bảo.

Quyền đảng vô cùng cao. Cao tuyệt đối
Vì công ơn đảng thực to.
Vì đảng văn minh, trí tuệ nhất hạng. Siêu phàm...
Cho nên không có lý gì phải rên rẫm :
" Đảng lãnh đạo - Đảng quản lý - Đảng làm chủ "


Bộ máy Nhà nước ở Việt Nam không hoạt động theo nguyên tắc tam quyền phân lập mà có sự phân định nhiệm vụ, hoạt động thống nhất dưới sự lãnh đạo của Đảng - dẫn theo lời TBT đảng Nông Đức Mạnh.
Đảng quyền - Đảng trị. Quá hay ho !
Làm gì có chuyện:
- " Ai khen đảng, nịnh đảng sẽ được tôn vinh, ăn ngon mặc đẹp, nhà cao cửa rộng, quyền lớn chức trọng, bằng TS treo đầy phòng khách dọa chúng.
Ai chê đảng phê đảng sẽ nhận còng 88 về tội tuyên tryền chống đảng. "
- " Chế độ đảng trị quen nghề đàn áp trung thần yêu nước, sản sinh đầy lũ gian thần dua nịnh đảng.
Đảng Độc quyền tự đào mồ chôn đảng Cường quyền bạo lực thích nịnh hót.


Ngoài ra phải thêm chuyện về bác.
Bác là thánh chúa toàn dân.
Bác như vị tiên ông hào quang ngời ngợi toả sáng
" Hào quang toả sáng bên lăng bác
Nhắc chúng con cùng nhau tiến lên..."
Vì ơn bác vô cùng lớn. Lớn vô cùng
Bác phải được ướp xác để sống hoài, sống mãi.
Phải bảo vệ xác bác như bảo vật quốc gia.
Xác bác chính là Quốc bảo trong hệ thống chữ Quốc:
Quốc gia. Quốc kỳ. Quốc huy. Quốc ca. Quốc tửu. Quốc hoa...

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Bàn thắng...vui Đức buồn Anh.


Anh chơi bóng tệ quá. Mỏng phòng ngự, bất lực tấn công. Liền thua hai bàn thảm thiết.
Cơ hội trời cho bất ngờ đến...
Ấy vậy gã trọng tài mắt mù " đại ác nhân " bất công nhận. Cả tỷ chứng kiến !
Nước Anh + Thế giới thua một kẻ sai sách.
Vậy, làm gì có công bằng để mà đòi mà hỏi nhỉ ???


( Clip of Youtube )

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Chuyện đời đu dây...Clip.

Trước là nghe rất sướng lỗ tai :


( clip of Youtube )

Sau là xem thật đã con mắt


( Clip of Youtube )

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Lời ong tiếng ve.


Rừng có ong, ai làm vỡ tổ sẽ gặp quả báo chuyện nguy . Bầy ong bay vù vù nghe khó chịu. Chúng còn đốt đấy !
World Cup nghe toàn tiếng ong bay. Ít ai chịu nổi, Âu Mỹ stress tức tối lắm đành bất lực.
Văn hoá dân tộc quyền chủ nhà, ai cấm cho được ?
Tiếng kèn vuvuzela muốn choáng cái đầu.
Tội nghiệp nhất thầy đội Pháp, Ý...phong thần bảng bại, tai nghe kèn, mắt đọc báo !
Lời ong tiếng ve sao chịu nổi ? Về là phải .
Nhưng chắc đến trời cũng chịu hổng thấu vo ve
Chủ cái kèn độc đó...nhận quả báo bị loại trước.
An ủi chút đỉnh !!!


( clip of Youtube )

Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

Thương lắm Bồ ơi !

Bận việc, khó khăn thì giờ vẫn không thể ngừng dòng cảm động lên blog !
Đội quân " Brazil châu Âu " đẹp trai Ronaldo dội tan nát bóng đá XHCN Bắc Triều kêu to vĩ đại.
Gã bình luận viên phe mình bao biện vì trời mưa nên ta kém...Sao không nói mưa khiến địch hay nhỉ ???
Đúng là sự ngu dốt vô giới hạn.
Nhớ trận trước " bóng đá phe ta " chưa kịp lưu, đã bị dẹp. Uổng quá.
Nay xem trận mưa bàn thắng, cảm xúc thốt lên rằng :
Thương lắm Bồ ơi !!!

Ảnh "bồ" Ronaldo - Irina Shayk

Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Đặt tình yêu nước vào nôi.

Ngày xưa có người VN sinh ra, cha mẹ đặt tên cho anh, anh là Quốc.
Nhạc sĩ Phạm Duy viết một nhạc phẩm rất hay về anh. Anh Quốc là ai ? Đó chính viên Phi công Phạm Phú Quốc.
Phạm Phú Quốc sinh năm 1935, gốc làng Đông Bàn, phủ Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam, con của ông Phạm Phú Phò (một doanh nhân rất thành công và nổi tiếng trên thương trường tại đất Đà Nẵng trong thập niên 1930-1940).
Thủa nhỏ, Quốc học tại trường Chasseloup-Laubat (bây giờ là trường Lê Quý Đôn). Thời gian còn là học sinh, Quốc rất đam mê về máy bay, bao nhiêu tiền mẹ ông cho để ăn quà, Quốc đều dành để gởi mua tận bên Pháp các sách kỹ thuật dạy cách chế tạo các loại máy bay nhỏ (tạp chí Mécanique populaire) lắp ráp đem ra thực dụng trên bầu trời thuộc Tân Sơn Nhất bây giờ.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, gia đình định cho Quốc sang Pháp để tiếp tục con đường học vấn, nhưng Quốc cũng vì quá ham thích máy bay nên xin gia đình được đầu quân vào binh chủng không quân. Sau đó Quốc được gởi sang học lái máy bay chiến đấu tại một trường huấn luyện của Pháp tại Marrakech thuộc Maroc, và đã tốt nghiệp với bằng cấp chuẩn úy phi công.


Dưới chế độ Ngô Đình Diệm, vì bất đồng chính kiến, trung úy phi công Phạm Phú Quốc cùng với bạn đồng đội là thiếu úy Nguyễn Văn Cử, nhân một chuyến hành quân nhưng không thi hành nhiệm vụ mà quay về Sài Gòn để oanh tạc dinh Độc Lập (bây giờ là dinh Thống Nhất) đánh sập một góc dinh nhưng vị tổng thống của chế độ đã may mắn thoát chết. Máy bay Quốc bị phòng không của hải quân ở bến Bạch Đằng bắn trúng, Quốc phải đáp xuống sông Sài Gòn, gần một đồn bảo an vùng kho xăng Nhà Bè và bị bắt giam cầm cho đến năm 1963 thì chế độ Ngô Đình Diệm bị sụp đổ, quân đảo chánh giải thoát và phục hồi quân ngũ cho Quốc, thăng dần lên làm tới chức trung tá và được cử làm chỉ huy trưởng căn cứ không quân Biên Hòa.
Vào năm 1965, Quốc tử trận khi bay từ Đà Nẵng ra đánh phá đường giao thông vùng Hà Tịnh. Có tin cho rằng Phạm Phú Quốc bị hạ sát về việc tranh giành chức Tư lệnh Không quân miền Nam Việt Nam do tướng Nguyễn Cao Kỳ chủ mưu.

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Dẹp cao tốc độ !

Blog mới ra có ngày, mà hay tin "lạ".
Cái quốc hội luôn thuận đồng chánh nghĩa, bất ngờ " bác " Đảng cao tốc độ.
Đến con nít ta cũng biết mấy chú bờm phẩy quạt mo thèm cao tốc, để bầy lừa kéo vì EVN cúp điện là gì. "Thằng Bờm có cái quạt mo..."
Chuyện ngụ ngôn Tây, ngài Cóc thấy thím Bò vàng to đẹp, phởn chí Cóc, cố phình to bụng nổ tung " Ta nào có thua chi Bò vàng !" sao mà hay, lại hợp thời đại.
Chất "IQ" hà dua. Thùng rỗng kêu to vẫn còn chưa hết !


Dẫu sao bà con cũng khỏi lo con lo cháu trả nợ nần cho cái tàu cao tốc...ma đi.
Té ra vẫn còn người trí giả biết lo lòng nước đang cần nhiều chuyện !
Chỉ khinh bọn lưu manh đang buồn bực bởi hụt ăn.
Đừng tưởng dễ nhân danh làm tiền tỷ.

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Blog mới của tôi.

Chào các bạn !
Tôi là một blogger lưu vong luôn yêu, nhớ quê da diết.
Hôm nay tôi bắt đầu gõ tiếng Việt, post entry mới, đàm luận mấy chuyện đời thích thú, cho nó quên sự chán.
Hy vọng cái nhà tinh thần này vững chắc lâu lâu.
Cảm ơn nhà cung cấp dịch vụ.
Rất vui đón mọi người ghé thăm.



( clip of Youtube )