Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Tượng nhà vua.


Dân gian người ta thường chào xáo nhau, CNCS tam vô nhị hữu.
Vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo
Hữu đảng, hữu bác Hồ.
Chống đế quốc, thực dân, phong kiến
Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận ngọn, diệt trụi cành.
Thực ra, đó là mấy điên đảo mộng tưởng, vô căn bất cứ of "thế lực thù địch"
Bằng chứng, triều đại CS "ta" cũng có dựng tượng nhà vua.
Ví dụ mọi người có thể xem tranh tượng Tần Thuỷ Hoàng, bạo chúa lừng danh "đốt sách chôn nho khử trí" bên Tàu CHND :



Ví dụ mấy ảnh phim, tượng Lý Công Uẩn, vị vua có công dời đô về Hà Nội xứ Việt ta XHCN :

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Cảm hoài bi đát sự .


Năm 1400, Hồ Quý Ly soán ngôi vua Trần, lập triều Hồ Ly Đại Ngu, tại vị An Nam quốc.
Con cháu nhà Trần là Trần Khang, tên chữ Thiêm Bình, chạy bộ qua Tàu lạy khóc, xin xỏ nhà Minh "cứu giúp".
Chớp cơ hội, Minh Thành Tổ sai bọn Chu Năng, Trương Phụ, Mộc Thạnh đem hai đạo binh, dụng chiêu bài " diệt Hồ phù Trần", mưu chiếm lại Giao Châu, lập An nam đô hộ phủ như thủa hồi xưa.
Dân An Nam mắc lừa giặc, hè nhau giúp sức Tàu "anh em" diệt Hồ chế độ.
Năm 1407, cha con Hồ Quý Ly, Hồ Hán Thương, Hồ Nguyên Trừng, Hồ cháu Hồ chắc, Hồ tử Hồ tôn bị bắt giải về phương Bắc.
Hồ triều chấm hết chuyện.


Chiếm nước ta, giặc Tàu giả treo bảng kêu gọi con cháu nhà Trần ra làm vua, rồi "được bô lão đại diện An Nam" làm tờ khai rằng :
" Họ Trần không còn ai nữa, đất An Nam vốn là Giao Châu ngày trước, nay xin "quân giải phóng" đặt lại quận huyện như cũ !"
Tên quan Hoàng Phúc cầm quyền cai trị. Lũ quan lại Tàu cùng bọn Việt gian phản quốc, tích cực thực hiện chánh sách đồng hoá VN.
Chúng bắt con gái đẹp, thợ giỏi, sĩ phu, sách vở, vàng bạc, của cải chở hết về Tàu. Chúng bắt người Việt lao dịch nô lệ, khai thác tài nguyên khoáng lâm hải sản "bôxit" tải qua Tàu. Chúng đàn áp, bắt giam, xử tử người nào nổi dậy chống cự bằng những điều luật rừng của bọn thống trị ăn cướp. Nước Việt sa vào Bắc thuộc thứ hai, đành đoạn bọn Tàu cai trị xích xiềng, chịu kiếp nô lệ mới.


Năm 1418, đúng 10 năm sau ngày An Nam nhờ cậy quân đội Tàu phương Bắc "giải phóng", Thanh Hoá xứ, vị phú nông địa chủ tên gọi Lê Lợi, đã dựng cờ khởi nghĩa đất Lam Sơn.
Dân chúng Nam quốc vui mừng ủng hộ. Anh hùng hào kiệt thiên hạ theo về dưới trướng ngài đông đảo lắm.
Đăc biệt, có vị ngài quân sư tài cao học rộng, một "Gia Cát Vũ Hầu Khổng Minh Cát Lượng" made in VN, bày mưu tính kế cho Lê Lợi chỉ huy quân dân, đánh ngoại đuổi xâm.
Ts. Nguyễn Trãi (1400) là con cụ Bảng nhãn Nguyễn Phi Khanh, khi cụ bị bắt đem về Tàu theo chủ trương lớn "cầm trí, quy Tàu", ngài đã theo cha lên tận biên giới, ôm cẳng cha khóc lóc dữ dội. Ngài không ngờ bị cha mắng xối xả :
" Mày trở về lo trả thù cho cha, rửa nhục cho nước; cứ đi theo khóc lóc để mà gì ?"
Nguyễn Trãi tỉnh ngộ, quay về nuôi chí phục thù, đem tài giúp Lê Lợi khôi phục giang san.
Mười năm nằm gai nếm mật, từ yếu chuyển mạnh, nguy thành an, nghĩa quân Lê Lợi đem quân vây thành Đông Đô (HN), chém đầu Liễu Thăng cứu viện tướng ở Chi Lăng.
Trước nguy cơ bị diệt, bọn thái thú Tàu Vương Thông, Mã Kỳ, Hoàng Phúc, Phương Chính xin hòa. Lê Lợi mở hội thề Đông Quan, cấp phương tiện cho bọn Tàu ăn cướp cút về nước, tránh chiến tranh dai dẳng bất lợi, đối địch thiên triều to lớn.
Lê Lợi lên ngôi vua.
Lê Thái Tổ, khai sáng triều đại mới, độc lập tự chủ đất nước.
Các đại thần, tôn thất con cháu họ Lê, triều đình cùng vua cai trị dân chúng, vui hưởng vinh hoa phú quý thái bình.


Chuyện đời xưa nay, Tàu Ta gì cũng vậy, "chim hết thì cất cung, thỏ hết thì giết chó...", mấy đế vương Hậu Lê triều bắt đầu tàn sát khai quốc công thần, bởi sợ "tài năng lớn" cướp mất ngôi vị "thiên tử", lung lay chế độ cực khổ mới có.
Trần Nguyên Hãn, Phạm Văn Xảo, Trịnh Khắc Phục, Lê Ngân, Lê Sát...tội này tội nọ, vu oan giá họa, đem chém sạch trừ hoạ hậu !
Quân sư Nguyễn Trãi học Trương Lương tịch cốc, Phạm Lãi Ngũ Hồ; vẫn không thoát nạn lớn. Chữ tài liền vận chữ tai, tru di tam tộc !
Năm 1416, Nguyễn Trãi cùng vợ bé Thị Lộ gia nhập nghĩa quân Lê Lợi. Vốn thông minh, hay chữ, Thị Lộ được cử chăm sóc thế tử Lê Nguyên Long 5 tuổi (con bà Phạm Thị Ngọc Trần, nhận nhảy xuống sông Lam tế thần Cá Quả, cho con cơ may có ngai vàng).
Lê Lợi làm vua 6 năm thì mất ở tuổi 49 vận hạn. Nguyên Long lên ngôi lúc 11 tuổi, say đắm tửu sắc, 6 vợ 4 con, gây nhiều rắc rối hậu cung tranh nhau thừa kế ngai vàng.
Trong 6 vợ của Thái Tông Nguyên Long :
- Lê Thị Ngọc Dao, con đại thần Lê Sát. Cha tội chém, bà bị đuổi khỏi cung đình.
-Lê Thị Lệ, con đại thần Lê Ngân. Cha cũng bị giết, phế truất Tu dung
- Dương Thị Bí, là Hoàng hậu, mẹ Lệ Đức Hầu Nghi Dân. Thất sủng, hạ bật "hàm" Chiêu nghi
- Bùi Quý Nhân, tước vị Thần phi, mẹ Cung Vương Khắc Xương
- Ngô Thị Ngọc Dao, là Tiệp dư, mẹ Lê Tư Thành ( vua Lê Thánh Tông sau này)
- Nguyễn Thị Anh, được vua rất yêu mến. Vua bỏ Bí hoàng hậu, truất phế Nghi Dân, đưa Thị Anh này lên Từ Tuyên hoàng hậu. Lập con ả, Bang Cơ, làm Thái tử.


Cơ sự buồn rầu bắt đầu bởi âm mưu thủ đoạn, toan tính cạnh tranh, quyết giành ngôi báu cung đình of Nguyễn Thị Anh cùng phe đảng.
Thị Anh vốn dan díu cùng Lê Nguyên Sơn, dòng dõi đại thần Lê Khoáng, có bầu 3 tháng trước.
Hai thái giám Đinh Thắng, Đinh Phúc ghi chép ngày nhập cung của thị Anh với Vua, thừa hiểu Bang Cơ không phải con vua, nên nói chuyện này cho Nguyễn Thị Lộ, Nguyễn Trãi :
"Nhân Tông chẵng phải máu Nguyên Long
Sáu tháng mang thai thật lạ lùng
Năm tháng ngày giờ Đinh Thắng chép
Hoàng bào nhơ bẩn tiếng ngàn năm !"
Nguyễn Thị Lộ đang chức Lễ nghi học sĩ hậu cung, thấy Thị Anh tiểu nhân đắc chí, vua mê say sủng ái , bà chọn cách làm thinh. Nguyễn Trãi thì cáo quan về ẩn, tránh họa.
Bấy giờ Ngô Thị Ngọc Dao có mang, Thị Anh sợ bà sanh hoàng nam tranh ngôi, bèn vu vạ chuyện bùa ngải, ép vua xử tội voi giày ngựa đạp. Nguyễn Thị Lộ can vua, giúp Ngọc Giao xuống tóc ni cô, trốn chùa Huy Văn, sinh con trai Tư Thành.
(Nhờ cơ giúp đỡ, khi Tư Thành lên ngôi vua Lê Thánh Tông, minh oan gia đình tộc họ Nguyễn Trãi, Thị Lộ.)
Sau ngày Ngọc Dao sinh hoàng nam, dư luận dân gian chào xáo - Nguyên Long không phải con vua, Tư Thành mới thật kế vị - Thị Anh cùng phe đảng, bọn quan lại ngu si ganh ghét Nguyễn Trãi, vội ra tay hạ độc. Tiên hạ thủ vi cường.
Ngày 4 tháng 8/1442, sau khi ghé thăm Nguyễn Trãi ở chùa Tư Quốc Chí Linh, vua về đến Ly cung Lệ Chi viên (Bắc Ninh) tối trời ngủ lại. Hai tên Thái giám Tạ Thanh, Lương Dật bỏ thuốc độc, vua uống xong mê man bất tỉnh, chúng lấy cớ đi mời "bác sĩ", để Thị Lộ ngồi hầu hạ một mình.
Vua chết, bọn tay chân hô hoán chính Thị Lộ đã giết vua.
Hoàng hậu Nguyễn Thị Anh ngai vàng chấp chính, Bang Cơ lên ngôi Nhân Tông vua mới.
Việc đầu tiên, ả bắt lấy Thị Lộ, tra tấn rất dã man, buộc bà phải nhận tội mưu cùng Nguyễn Trãi giết vua. Cực hình không chịu nổi, Thị Lộ đành cúi đầu "lên tivi nhận tội", "khai thật" hết cả...
Án lập tức thì thi hành gấp rút.
Nguyễn Thị Lộ bị bỏ vào cũi sắt dìm xuống sông, cho chết thảm.
Nguyễn Trãi cùng ba họ bà con cha mẹ vợ trẻ già trai gái chém đầu một loại, "tru di tam tộc".
Thái giám Đinh Thắng , Đinh Phúc; ả Thị Anh bắt chém ngay, giết người diệt khẩu, tội biết sự thật quá nhiều.
Trước lúc đao phủ vung đao chặt đầu, anh hùng Nguyễn Trãi, ngữa mặt lên trời than rằng :
"Tiếc thay, ta đã không nghe lời của Thắng, Phúc ! "


Hai mẹ con Nguyễn Thị Anh, Lê Nhân Tông vinh hoa phú quý ngai vàng, bọn tay sai triều đình tung hô vạn tuế, bầy sử nô múa bút nịnh thần, kéo dài thập thất niên ( cầm quyền, biết dân gian vẫn xót thương Nguyễn Trãi, bọn Thị Anh "tuyên giáo" thần quyền, mượn tích Chu Tuệ Kiều Oanh phao đồn thiên hạ, đổ vấy đổ thừa, hoả mù tội ác. Còn lưu dấu "rắn độc" tận ngày nay).
Đến ngày mồng 3 tháng 10. 1459, Lạng Sơn vương Nghi Dân cùng bọn Lê Đắc Ninh, Phạm Bang nổi dậy làm cuộc đảo chánh, chém được đầu Lê Nhân Tông cùng Nguyễn Thị Anh.
Lê Nghi Dân lên ngôi vua mới, đặt niên hiệu Lê Thiên Hưng, bố cáo thiên hạ sự thật tỏ tường.
Vậy là, ác giả ác báo, bọn làm bậy tham quyền, giết người vô tội, giờ đã đền mạng.
Có điều, vây cánh of vua Thiên Hưng bởi chưa đủ mạnh, không chỗ dựa chắc cú kiềm chân bọn cựu thần thế lực, thành ra chỉ 8 tháng, sau một buổi tan chầu, bọn Đinh Liệt, Nguyễn Xí làm binh biến, giết hết mấy tay chân vua mới, bắt Nghi Dân rồi thắt cổ ngài đến chết.
Tư Thành được lập cho lên làm vua. Lấy hiệu là Lê Thánh Tông.
Nguyễn Trãi, Nguyễn Thị Lộ được giải oan.
Cung vương Lê Khắc Xương hiền lành, không mộng mơ vua chúa cũng bị Tư Thành giết, phòng xa hậu hoạn, bạo loạn lật đổ.
Thị Anh, Bang Cơ được Tư Thành đề cao chính thống triều Lê.
Nghi Dân vua coi là nguỵ tặc.
Mục đích vương vị chánh nghĩa cho vua mới cầm quyền.

Lời bàn luận
Triều đại nào rồi cũng vậy thôi.
Tranh quyền đoạt lợi, nhân danh chánh nghĩa, vị ích trăm họ nọ này, rốt cuộc thật ra là các thế lực trong triều đấu đá, nện nhau túi bụi, chém giết tàn sát, mộng đoạt ngôi báu vàng son .
Vận nước lại tuỳ vào minh hoặc bạo chúa cầm quyền, cho dân đen tứ xứ phúc họa.
Có điều, một thời gian nhanh chậm mau lâu chi đó, bí mật cung cấm, mưu này mẹo nọ, vẫn được phát lộ. Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu, sự đời.
Xót xa thay người anh hùng Bình Ngô sách giúp dân cứu nước thờ vua, kinh bang tế thế; cuối đời lại chết thảm thiết trong tay tiểu nhân ti tiện.
An nam cay đắng sử Lê triều, đọc ngẫm mà rầu.

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Diễn biến hoà bình


Cuối đời Đường, Trung Hoa phong kiến đế quốc suy vi loạn lạc. Anh hùng hào kiệt thiên hạ nổi dậy, xưng hùng xưng bá, sinh ra cái thời ly tan Ngũ đại thập quốc.
Quần hùng chia nhau thống lĩnh cát cứ địa phương. Mấy cái hậu Lương, Đường, Hán, Chu, Tấn góp mặt, phân chia cai trị Trung nguyên lãnh thổ.
Chu Thái tông Sài Vinh, vua nhà hậu Chu chết sau ngày vợ (Phù thị) mất. Con trai là Sài Tông Huấn bảy tuổi nối nghiệp. Bà dì ruột lên chức"Phù thái hậu", ngồi buông rèm "thính chính" giúp cháu làm vua.
Quyền lực triều đình bây giờ về một tay quan đại thần, "Điện tiền Đô kiểm điểm" Triệu Khuông Dẫn, võ tướng xuất thân Cấm binh thiết kỵ với cây gậy Phi Long huyền thoại.
Triệu vốn đầy tham vọng, mưu mô quỷ kế có thừa; chuyện cướp ngôi nhà hậu Chu với Triệu chỉ còn là thời gian mà thôi.


Lên ngôi vị chưa ấm ngai vàng, nhà vua trẻ Tông Huấn có tin cấp báo, Lưu Sùng hậu Hán ở phía Bắc kéo đến xâm phạm.
Triệu Khuông Dẫn được lệnh thống lĩnh đại quân chống giặc.
Đến trạmTrần Kiều, Tiết độ sứ Giang Vũ Cao Hoài Đức cùng với bọn quân lính nhao nhao ý kiến: "Chúa thượng kế vị chỉ là một đứa con nít, bọn ta lại phải chiến tranh Bắc phạt, chi bằng thuận lòng trời, hãy lập Đô kiểm điểm lên làm vua cái đã..."
Triệu kéo quân về lại Biện Kinh gây áp lực.
Tể tướng nhà hậu Chu là Phạm Chất, Chu thái hậu (mới 22 tuổi) cùng Tông Huấn đành viết chiếu, truyền lại ngôi vua cho họ Triệu.
Quan Đô kiểm điểm Triệu giả lả từ chối đôi ba phen, rồi mới đăng quang lên ngai vàng, trở thành Hoàng đế Thái Tổ, mở đầu triều đại nhà Tống, nhất thống Trung nguyên.
Việc đoạt lấy thiên hạ trong tay nhà hậu Chu nhanh chóng, "diễn biến hoà bình", không phải mất một mũi tên hòn đạn. Tống Thái Tổ ở ngôi 15 năm (960 - 975) thì đau chết,"huynh chung đệ cập", em ruột Triệu Khuông Nghĩa lên nối ngai vàng.
Mấy chục năm sau sự nước Tàu ấy, xứ ta cũng nảy sanh "diễn biến hòa bình" tương tợ. Nhà vua Lê ngọạ triều Long Đĩnh hoang dâm vô độ, đau ốm chết lúc mới 24 tuổi, con hãy còn bé. Dân chúng rất căm hận triều đại của gã vua ngọa triều hắc ám này
Triều đình "đồng thuận" chọn võ quan Lý Công Uẩn đương giữ chức Tả thân vệ Điện tiền Chỉ huy sứ, lúc này 35 tuổi, cho lên làm vua, tức là vua Lý Thái Tổ.
Triều Lý thay thế triều Tiền Lê cũng hoà bình, ổn định, không có cảnh đao kiếm cung tên, đầu rơi máu chảy. Đất nước bắt đầu đi vào thời thịnh trị từ buổi Lý triều.
Việc thay đổi triều đại trong lịch sử đều ngập tràn xương máu và lòng hận thù tàn khốc, nhưng khi lòng người đã thuận, "diễn biến hoà bình" là con đường thay đổi chính quyền triều vua họ này sang triều vua họ khác tốt nhất.


Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Nazomi Sasaki, vẻ đẹp Japan.

Sự đời ngán ngẫm lắm khi nghĩ đến cái politics of Vietnam.
Thêm nhức cái đầu, thêm tức cái óc, nói cho lắm, cũng gió thổi lá tre kêu xào kêu xạc.
Đẻ ra làm người An nam, lại nhằm vô cái thời cộng sản nữa.
Biến hóa thành dân lưu vong tha phương cầu thực, có kèm...tự do.
Thôi thì đành chấp nhận. Càm ràm chế độ ở VN cho lắm cũng vô ích, bởi cái nhân tình thế thái, "đồng bào nội địa" quê nhà còn ở thời đại hang đá cụ Hồ.
Dân di cư bên ngoài ngoái nhìn quê mẹ, mong cho bà con tự do, giàu có.
Làm "cách mệnh nói mãi", thành ra dở hơi vô ích lắm !
" Lũ chúng tôi một bọn người tứ xứ
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh "
Lại được mấy đồng bào xếp vô nhóm "tâm thần chánh trị" ai tai quá !
Thành ra cũng xin học tập các vị Talawas cho nó thiết thực.
Xem ảnh mỹ nhân siêu mẫu, Nazomi Sasaki , người con gái đất Phù tang. Quả nhiên, cuộc sống này vẫn còn đẹp lắm đó !!!

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Sinh tử lệnh !


Con người ta sinh ra, may mắn lắm mới được sống buổi văn minh dân làm chủ.
Trong mấy quyền tự do, tối thiểu phải có quyền được ăn, quyền được nói.
Được ăn để mà sống, sống cho ra cốt người
Được nói để khi chết, khỏi ân hận kiếp người.
Vì cái lẽ tự nhiên đó, con người ta không có hề sợ chết để bảo vệ tự do.
Loài người biết cầm dao cầm súng, đánh dẹp bọn độc tài, lập giữ chế độ cộng hoà dân chủ, bác ái, công bình.
Loài người không có muốn sống cuộc đời như bọn súc vật, heo bò, trâu chó...


Bởi loài súc vật chỉ có biết ăn. Ngậm miệng để ăn nhiều, ăn no. Ăn và đi bài tiết vệ sanh, ăn để đẻ...
Người ta ai cũng chọn nơi, chọn chốn có tự do, có dân chủ để sống cho ra người.
Dân chúng vượt biên, vượt biển, nguy hiểm mấy cũng đi tìm chốn tự do thực sự.
Họ sợ, họ gớm, họ tởm phải sống với bọn độc tài, mất dạy, khốn nạn.
Ở mấy chế độ độc tài mất dạy, bọn thống trị chúng nghĩ, chúng nói, chúng dạy, chúng bảo, chúng ăn ngon, chúng ở sướng, chúng luôn nhất, nhất và nhất hạng.
Dưới chế độ độc tài, dân phải nói theo lời nói, nghĩ theo lời dạy, vâng dạ lời phán...câm lặng để ăn, để ở, để đẻ con ra, con học theo bọn thống trị, biết vâng lời chúng dạy.
Làm nô lệ cho chúng, dân được ăn, dân được sướng.
Còn chi hơn nữa, mà nói cho mệt ???
Bọn chúng là "đại biểu" của dân !!!


Dân chúng đổ xương đổ máu vì muốn có tự do cho dân chúng.
Chúng khôn ngoan nhân danh dân, nêu cao ngọn cờ tự do, hút dân vô đó.
Dân vì tự do, dân sẵn sàng chết. Mong con cháu được hưởng tự do, dân đã theo lời dụ dỗ ngọt ngon, "tự do" điếm đàng phỉnh mị .
Biết bao người dân ngã xuống cho lý tưởng tự do.
Thắng lợi rồi, lũ mất dạy chơi ngay cái trò "tự do" bịt may miệng dân lại!

Chúng làm trời, làm đất, tham nhũng, mua dâm gái vị thành niên, hưởng lạc. Chúng hoá thành đại gia, biến địa chủ, truyền ngôi cho con cho cháu, vốn ngu si dốt nát, con cháu chúng làm loạn...
Chướng tai gai mắt đến mấy, dân chúng cũng phải buộc ngậm câm miệng hến !
Hiến pháp, luật này lệ nọ, bọn thống trị tự đặt bày bảo vệ quyền lợi cho chúng. Dân nói thật, chúng hốt dân vô tù ngay lập tức, phán cho cái tội"tuyên truyền" này nọ !
Tức hận quá, dân lên mạng viết blog chưởi cho thoả ấm ức.
Bọn đốn mạt cho lũ an ninh, bầy nô lệ dò tìm, đánh sập, rào tường lửa...

Chúng đập phá log nhà người. Xoá sạch, dán bùa sinh tử, ăn cướp lưu manh.
Dụng trò điếm mạt hạng, trơ trẻn, ô nhục !
Chúng nên biết rằng một cái chế độ dựa trên những tín điều dối trá, lừa đảo.
Cái chế độ bịt miệng người dân nói ra những điều họ suy nghĩ,
Cái chế độ chống lại người dân trung thực.
Cái chế độ đàn áp, ám sát, thủ tiêu.
Không chóng thì chầy, nó sẽ đổ sụp.
Khi nó đã biến hoá thành một cái chế độ phản động, cản bước văn minh, văn hoá con người ta.
Dù có âm mưu triệt bỏ hết thành quả, tư duy, sáng tạo, suy nghĩ con người, bịt kín thông tin, mộng biến đổi dân chúng này thành bầy người máy nô lệ, rốt lại, bọn độc tài chỉ làm người dân thêm khinh bỉ.
Và khi chớp đã loé, soi sáng, kích thích cái đầu khát tự do, tôi tin rằng những người dân lương thiện đen sẽ tìm mọi cách giành lại cái quyền thiêng liêng nhất bị chiếm.

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Buồn chuyện lụt....

Miền Trung VN ngập trong lũ lụt kinh khủng.
Nước nhấn chìm nhà cửa người dân quá mau lẹ. Mặt đất hoá ra một bể nước mênh mông ngầu đục đỏ. Lũ lớn cuồn cuộn. Mưa quá to, ào ạt đổ xuống không hề dứt.
Nghệ An, Hà Tịnh, Quảng Bình... nước lụt dâng cao lên ngập mái nhà
Kẻ bỏ của chạy lấy người, thoát lên chỗ cao, vô hang núi cầu mong sống sót .
Kẻ trèo lên nóc nhà cố thủ khi nước lụt chưa dâng tới.


Kẻ yếu đuối chậm chạp, lơ ngơ, nước cuốn trôi mất xác.
Cái chết kề cận người dân đang kiệt sức vì đói, vì ngâm mình trong nước lạnh dài hạn, vì đau lòng xót của, trắng tay mất hết.
Thảm cảnh nước trời gây hoạ lớn.
Người sống chung cùng bò lợn.
Chó gà cũng leo lên nóc nhà, cùng ngắm mưa lũ, mong chờ lụt rút.

Cũng còn may cho dân nghèo miền Trung.
Trận cuồng phong Megi nhắm Tây phương hướng, du ký sự, vòng vèo đánh võng, uốn éo rồi vòng lên Bắc phương, vào thăm bạn Tàu quý hoá.
Sức gió cấp 17 (> 260km/h), nó mà vào VN lúc này, chắc dân miền Trung chết hết.
Người VN, trong ngoài nước, đang cùng chung tay góp sức cứu trợ người hoạn nạn.
Tình đồng bào, cảm dân tộc, lo lắng cứu người, nấu cơm cho áo, phát mì tôm cứu đói...rất là cảm động.

Ấy vậy, nhiều cái bực mình, dư luận net đã chê bai không ngớt cái chánh quyền "do dân, vì dân", có cách "giúp" dân chúng, ứng phó nạn lụt quá sức dở.
- Chuyện dự báo thời tiết:
Nghề trông coi khí tượng khâm thiên trời đất quá kém, làm người miền Trung bất ngờ, hoảng loạn.
Cảnh báo mưa lũ trời ơi đất hỡi, dân tay không chạy lụt cuống cuồng.
Cảnh báo bão u mê, ra thêm cái đòn "vô hậu", nện vô đầu người ta đang kiệt sức
Tin bão của hải quân Mỹ, của Nhật, Anh, Úc cập nhật định giờ. Chỉ cần ngó vô cái hình uốn éo Megi bá cáo trên mạng, ngu cách mấy cũng có thể biết nó đi "cong" hay thẳng, "dự báo" vài ba chiêu tạm đúng ra nhẻ chứ ?
Kinh nghiệm bão Chanchu , ngư dân Nam, Ngãi nghe lời đảng gọi, vòng lên Đông bắc tránh né, làm chết mấy trăm người. Mau quên mấy cái xóm không chồng quá !

Ấy vậy, dân vùng lụt đang suy sụp sức cùng lực kiệt lũ tiếp lũ, thì cái uỷ ban nhà ta, "Khí tượng học tiến sĩ", ăn tiền hốt bạc cao ngất, quá ngu nghe bạn Tàu "gia cát dự", đi lấy cái tin của đài khí tượng Hương Cảng Tàu trù mạt, bồi khống cái tin "siêu bão Megi đổ bộ VN", thích thú kéo đại hoạ vô nhà "miền" đang đọa lạc.
Chơi cái hình "dự báo" to bự chãng, khủng bố người ta thật quá đáng !
Ở VN, ai nhìn vô báo xem Megi cũng khiếp, ai nghe đài dọa Megi thêm cũng sợ !!!

Quá vô tích sự, một lũ" cao học tấn sĩ" dổm.
Té ra ngày này tháng nọ, khi bão, chỉ có biết "cọp" thông tin net, ra vẻ "ta dự báo", còn quá gà mờ cở thế đó.
Cái "giữ chỗ" cho lũ con cháu ngu đần, " có công việc kiếm cơm", đưa bọn dốt "khí tượng", ai cũng đã thấy rành rành, chối chi được mà 40% với 70%, khả với năng, "đổ với bộ" ???
- Chuyện xả nước hồ:
Lũ Hà Tịnh bất ngờ là do cái hồ Kẻ Gộ, "chúng ta" xả đại nước xuống hạ lưu, không báo chi dân làng biết chạy cho kịp. Họ làng "chúng nó" chết trôi thê thảm quá hè.
Còn bày đặt lên TV thanh minh to nhỏ, thú tội ác. Vô lương tâm lắm !

- Chuyện cao siêu đảng "lãnh đạo":
Dân vùng lụt đang rất cần một trong mấy vị "đảng vĩ đại" có mặt cùng dân "coi cho biết" lụt, dân khổ thế nào cho có một niềm tin vô cái "chánh quyền nhơn dân", "mình bầu mình chọn".
Thì đây nè !
Ngài Tổng bí thơ cho phát cái thư hỏi thăm trên tivi thư "chia xẻ" khốn khó.
Dân vùng lụt đang ngồi đọt cây mít, núp trốn trong hang như người tiền sử, mong giữ mạng khổ.

Họ đói, họ khát, họ cố nhai mì cua sống, họ ngắm trời cầu mưa tạnh, làm chi có điện nhà đài trong hang mà nghe cho thấm cái ơn đảng cao cả, vời vời kia nhỉ ?
Riêng ngài Thủ tướng, ngài Bộ chánh trị tiến bộ hơn, có đến thăm dân như này :


Quý vị cũng đi lội lụt, chèo đò...
Rất là vị dân, vị nước . Rất là cảm động.





Dân chúng VN ngó họ...mừng lắm !
Ngẫm mà nghĩ, Tổng thống thợ mỏ, Thủ tướng lái máy bay cháy rừng bởi dân lâm nguy. Đâu có chi mưu kế diễn trò ? Nhờ cái tâm thật, cùng dân chúng chí tình chí nghĩa, để cái mặt lãnh đạo thiệt giả, dân họ biết liền. Đáng khen lắm !
Ngẫm mà buồn, coi mấy cái hình dân bị nước lũ bất hạnh ngập tràn đại họa, chó gà được lên ngồi lên trên nóc, ngó xuống chờ nước rút...

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Thành công giải cứu !


Ngày 5.8.2010, mỏ đồng San Jose ở sa mạc Atacama (Chile) bị sập, 33 người thợ bị trời "chôn sống" trong lòng đất mẹ sâu thẳm đến 720 m !
Mọi cái coi như đã kết thúc với chừng ấy số phận người. Sinh nghề tử nghiệp...
Ấy vậy mà lại không. Đất nước Chile, chính quyền dân chúng, không hề bỏ quên những thợ mỏ. Lương tâm con người, họ biết cần làm những gì phải làm.
Sau 17 ngày âm thầm tìm cho ra những "thi thể" mất tích, đội cứu hộ hò hét vang trời khi bắt gặp một mẫu giấy, dán vào mũi khoan dò la: ""Estamos bien en el refugio los 33 - Toàn bộ 33 người chúng tôi đều ổn trong chỗ trú ẩn" !


Niềm vui không thể tả cho người thân, cho nước Chile, cho thế giới.
TT Chile Sebastian Pinera, chính quyền, người dân nổ lực hết mình cho một chiến dịch cứu nạn khẩn cấp. Bằng mọi giá để cứu sinh mệnh những người.
Thời gian. Nổ lực. Nóng lòng. Âu lo. Chờ đợi. Hy vọng...
Thế giới hướng về Chile.
10 giờ 13.10.2010, lồng cứu nạn “Phượng hoàng” xuống được nơi thợ mỏ trú ẩn.
Chuyên gia kỹ thuật Manuel Gonzalez bước ra gặp 33 người "âm tào địa phủ".
Cách tổ chức cứu nạn rất thông minh, có sự giúp đở của chuyên gia người Mỹ Jeff Hart, đã đem lại kết quả mừng vui!



TT Sebastian Pinera xúc động phát biểu :
"Chúng tôi đã hứa là sẽ không bao giờ đầu hàng, và chúng tôi đã giữ lời hứa",
"Tôi biết rằng tối nay nước mắt của hạnh phúc sẽ ngập tràn tất cả các ngôi nhà của Chile".
Cả thế giới hướng về Chile. Và người thợ mỏ đầu tiên sau 69 ngày "chôn sống", Florencio Avalos, 31 tuổi lêm mặt đất.



Rồi lần lược 33 người thợ mỏ được đưa lên mặt đất...Từng phút âu lo căng thẳng. Sợ "Phượng hoàng" trục trặc. Sợ dây cáp đứt. Sợ đá sụp đất đổ… Không ai dám nói !
Ơn trời . Mọi cái hoàn hảo thuận chèo mát mái đến độ tuyệt vời.
Theo bản tin VNN : "07h53’ - Luiz Urzua đã ra ngoài. Anh là người cuối cùng được đưa lên mặt đất trong bầu không khí đêm tươi mát. Tiếng reo hò vang khắp Trại Hy vọng và cả đất nước Chile vỡ òa trong niềm vui khôn tả khi khoang cứu hộ Phoenix 2 nổi lên miệng hố. Một nghìn quả bóng bay được thả lên bầu trời khi quốc kỳ Chile tung bay trong gió."



Cả thế giới mừng vui xúc động. Họ đã vượt qua cái chết thật thần kỳ.
Cả nước Chile rất hiểu giá trị sống con người. Chile đã làm tất cả, khẩn cấp, thông minh, khoa học, hợp lý. Cứu và phải cứu. Cứu thành công !!!
"Tôi chắc chắn các thợ mỏ sẽ không là những người thợ trước khi tai nạn xảy ra. Và người dân Chile cũng không còn là những con người cũ".
Quá đúng. Chứng kiến cái chết rồi mới thấy giá trị sống sinh mệnh con người.


Xin chúc mừng 33 thợ mỏ, chúc mừng Chile đất nước tuyệt vời.
Chợt nghĩ về mấy cái tên "Thánh tử đạo" of nhiều tổ chức buôn thần bán thánh, ôm bom quấn đạn chở xe thuốc nổ... cứ nhắm chợ búa trường học đông người lao vô nổ cho bây chết !
Chợt buồn cho mấy cái nước độc tài quái dị, mấy cái chế độ mất dạy, mấy cái -cism khốn nạn nhân danh "nhân dân" đủ thứ. Để lò thiêu, hơi ngạt, nhổ răng cắt tóc, giết cả triệu người...
Khốn nạn cho dân chúng nào đang sống trong mấy cái chế độ giả hình, "bẩn thỉu", coi mạng người như cỏ rác.



Mừng cho nhà người mà cũng buồn cho nhà mình thay !

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Nghìn năm đại lễ.

Song thập 2010, ngày Quốc khánh Tàu Đài loan, ngày 65 năm đảng BTT, ngày tiếp quản HN từ tay quân Pháp 1954 của thế hệ Vệ quốc đoàn.
Và ngày ấy được chọn để kết thúc cái kỷ niệm ngàn năm dời đô nhà Lý về HN.
Lễ duyệt binh hoành tráng cả 4 vạn người, tổ chức ở trước lăng mộ HCM, người được tôn vinh làm lãnh tụ vĩ đại, anh hùng dân tộc cho người VN hiện đại.
Đảng đã ướp xác ông, để cho ông được muôn năm sống mãi; nay có lẻ ông cũng được thức dậy, mãn nhãn xem các màn hát múa diễu binh, diễu hành rầm rộ trong cái nghìn năm đại lễ.



Trên lễ đài, các vị cao cấp "nguyên" và "hiện" lãnh đạo, dân chúng rất ít thấy bằng xương bằng thịt, nay "hiện nguyên hình" dạng trên khán đài danh dự, được lập ngay ở cửa lăng mộ. Họ. Kẻ đứng người ngồi, đa số già yếu, hoa tay vẩy vẩy xuống bên dưới.
Hàng vạn người dân, luôn được gọi bằng cái tên đẹp đẽ: "nhân dân VN anh hùng", kéo đoàn kéo lũ về xem đại lễ, chật cứng như nêm.
"Nhân dân anh hùng" HN, các vùng ven, các nơi trong nước, đông đến độ họ giành nhau vĩa hè phố xá, lót áo mưa, nhai mì ổ, thức đêm, xí chỗ vì sợ mất phần dân "yêu nước".
Cuối cùng thì họ cũng được xem tận mắt đoàn diễu binh. Họ rất lấy làm sung sướng, hò reo, khoái trá lắm. Quả thật, người VN ta ngày nay vô cùng yêu bác, yêu đảng, yêu nước...



Cái hay ho thì thường mau hết sớm. Cuộc vui nào rồi cũng chóng tàn.
Hết xôi rồi việc. Đoàn diễu binh 3,4 vạn người rồi cũng rã đám, tan hàng.
Nhân dân "anh hùng" kẻ đi bộ, người đi xe, khăn gói giày dép chen lấn, xô đẩy tìm đường về nhà. Một đám đông xô bồ, hỗn loạn, mạnh được yếu thua, đua nhau đến, kéo nhau đi...không khác gì cái thời buổi loạn lạc kiêu binh Trịnh Tông làm chúa.




Dân chen lấn, tìm đường về nhà. Dân lại chen chúc đi mua vé coi pháo bông nổ sân vận động.
Quan chức mở quốc yến nem công chả phụng đãi bạn bè "ta".
Nâng cốc chúc tụng nhau, hết lời ca ngợi nhau, hoành tráng bàn tiệc rôm rả.
Thật sướng khi làm lãnh đạo tầm VIP của nước ! Hèn chi mà người ta ai cũng mộng đẹp làm vua !
Cùng với Nghìn năm đại lễ, tưởng nhớ tổ tiên, dân tộc tự hào, đảng ta vĩ đại; người anh em đồng chí thân thiết, chung cùng ý thức Bắc Triều Tiên cũng tổ chức duyệt binh lớn không kém.



Cha mở đại hội đảng truyền ngôi cho con.
Cha con mở duyệt binh mừng cái đảng 65 năm lưu xú dân đói Tàu nuôi, anh em họ hàng dâu rể, gia đình trị kiêm luôn đảng trị...quái đản !
Ấy vậy, VTV1 nhà ta, tươi cười, đễu cáng, phỉnh 80 % nông dân VN vốn thiệt thà chân chất dễ tin nhẹ dạ; tặng cho cái chế độ tởm đó những thành quả "cách mạng" vĩ đại, để chứng minh rằng phe mình ưu việt.
Sự dối trá trắng trợn, coi khinh người dân như thế là cùng.
Kết thúc nghìn năm đại lễ, tuyên truyền rùm ben, mưu kế mục đích...là một sự lặng lẻ buồn cho dân tộc.
Một bài học "lớn" cho con cháu dân An nam về sau. Nếu chưa bị biến thái hết, năm 3010, mừng 2000 năm Lý thái tổ di cư, đại lễ nên học tập theo đạo đức, tư tưởng HCM, tổ chức cho giản dị, tiết kiệm như "người" từng tuyên huấn nhé !

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Hùng biện tài năng.

Ông Nguyễn Minh Triết là người nói nhiều, nói hay, nói giỏi lắm.
Nhiều đoạn video được người ta tải lên Youtube.
Coi rồi ai cũng phục ổng tài ổng giỏi vô cùng, chỉ số ai- qui ổng cao tầm cở lớn.
Rất xứng đáng trí tuệ người đứng đầu dân tộc VN cái thời đại Hồ Chí Minh : vinh quang, vĩ đại, sáng ngời.

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Tam quốc chí mạng luận.

Cả mấy triệu cái web, log dày dặc dư dả trên mạng. Dân lướt web mặc sức thoả tình đọc, coi, nghe, xem. Thích chi là có nấy thực sung sướng, cho bỏ cái thời thèm thông khát tin...

Cái thời nay ai có điều kiện net đều thích tạo cho mình cái blog cá nhơn.
Điều kiện thì quá dễ, miễn phí cả, nên chi người làm blog quá đông, thành ra cái cuộc sống số ảo, nó xôm trò như cái đời thật bên ngoài rầm rộ.
Rộng người hơn rộng của, đi qua thế giới web, log của mỗi quý, vị, ngài cũng giống như đi qua nhà riêng mỗi họ. Mỗi chủ nhơn viết bài tải "đạo" vô họ blog, gọi là có cấy entry mới.
Phía dưới mấy cái entry, vị chủ nhân chừa chỗ trống, để xem dân xẻ chia ý kiến cái bài of họ, chỗ ấy gọi là chỗ còm men ta.
Có vị viết, tải blog không bao giờ thèm đi ra khỏi nhà, coi và còm thiên hạ. Chỉ viết trên trang nhà, đón đợi chúng sinh đến còm cõi cho ta, thích trả lời, không thì thôi...
Chúng sinh chưởi mắng thì vị xoá, cấm còm, xờpam.
Chúng sinh khen nịnh thì vị thích thú lắm. Cảm ơn đi, cám ơn lại rối ra rối rít.
Có ngài thích làm ra cái blog để đó. Năm thì mười họa có được cái entry. Đa phần nó là cọp từ chỗ khác, cho có bài. Xong ngài ta lang thang đột nhập mọi cái nhà log khác, lấy nick này nick nọ, viết còm để làm quen, để có phe fan, hay để chọc chúng chưởi. Lấy thế làm vui lắm !!!

Cái đề tài hấp dẫn lôi kéo thiên hạ dân chúng đi coi, đi xem blog - ngoài sex, là chuyện chánh trị xã hội nước nhà. Coi cho biết VN hằng ngày có chi thay đổi không, chế độ"ta" khi nào có biến cố, sập cái ầm, cho bỏ tức, bỏ ghét...
Vào mấy trang chánh trị VN, tựu trung có mấy loại này :
- Loại một: bọn chống cộng sản triệt để. Chống chế độ đang nắm quyền trong nước. Phân tích, chứng minh, phê phán, bình luận, vạch trần đầy đủ, dư dả cái thối, cái nát của bầy lũ CS mị dân ăn cướp.
Bọn nầy được chế độ "ta" cho cái tên nghe dị sợ : bọn "phản động", thế lực "thù địch", đảng "khủng bố"... cần dọn dẹp ngay không thì chúng sanh loạn đảng.
Công an mạng ngày đêm theo dõi cập nhật.
Với bọn cư trú hải ngoại thì đành chịu không làm chi được chúng.
Với bọn sống nội quốc chui lũi thì bám sát dò la, từ thế giới ảo ảnh, cố mò cho ra thế giới thực tế. Rồi "ta" dùng luật chống thù địch, "hiến pháp"duy ngã độc tôn đe nẹt, khủng bố, tống hết vô tù...
Đa phần "loại một" thân phận khổ, hay bị nhà mạng chế độ chặn, phải chịu đựng tường lửa bao vây, bọn tin tặc mật thám mạng đánh cho sập tan nát...phải khôi đi phục lại rất khổ sở.
Tuy vậy, vượt qua tường chận, dân mạng nào ghét chế độ vô đây, còm tào lao cũng sướng lắm. Chưởi chế độ đả tỉ, có chi uất ức, được mấy ngài át min khuyến khích lắm, cho đăng thoải mái....

Còn số mấy ai được chế độ cho ăn, cho uống, cho tiền cho bạc, cho nhà cho cửa, cho chức cho quyền để có sức khen, muốn mò vô để chưởi chủ nhà phản động. Cũng được nhà chủ chiếu cố đăng còm... Nhưng hay bị đám đông "phản động" bu lại, dập tới số bến bờ.
- Loại siêu một: bầy lũ chính thống, yêu bác, yêu đảng thôi khỏi phải nói. Được thênh thang tự do ở trên mạng thoải mái. Còm men dân nịnh chế độ ta kéo hết ga lên, bu bạ xúm quanh hát ca tự hào, không cần biết trơ biết trẻn là gì.
Người có tí nhơn cách, có ti văn hoá đọc mấy còm này, phải nổi máu sôi sùng sục, im không được, muốn còm mắng nhưng chịu. Mấy cái siêu một này, cấm triệt còm trái chiều. Delete triệt. Lũ "phản động" bây thích thì qua...Mỹ mà còm !
Chúng dân mạng, ngoài bọn được chế độ "ta" ưu đải, hầu như rất ít vô mấy thứ blog này.

- Loại một, mà lại hai: Bọn đốn mạt hạng nhất. Chúng sống bám, sống nhờ vào chế độ CS, ấy vậy blog chúng lại luôn mang vẻ bươi móc, "phản biện" cái chế độ đó.
Tụi cơ hội này, có một lượng bà con, thân hữu bu đến làm "fan". Mấy fan này đón gió từng cái entry của nhà văn này, tiến sĩ nọ, nhà báo kia để hít lấy hít để, để mà khen. Dù gió đưa mùi thơm, mùi thúi, ăn theo kiểu bầy sống dựa.
Tựu trung ba cái loại này chiếm ba góc của chiếu net tự do ngôn luận chánh trị VN.
Thời Tam quốc chí tư tưởng mạng, đọc mãi rồi cũng nhàm. Bầy dân dần dà thấy, dần dà chán, dần dà ngán vì mới có liếc sơ qua, đã biết món chi rồi, nhai tới nhai lui.
Bọn chống cộng : lui tới gì gì cũng kết luận: CS xấu lắm, cần dẹp bỏ cho "nước" phát triển "dân chủ","tự do".
Lũ nịnh cộng: tới lui gì gì cũng rút ra: CS tốt lắm, cần giữ gìn cho "nước" tấn bộ thôi cảnh đảng giàu dân đói, xã hội bất công, dã man mông muội.
Bầy sống nhờ cộng, đi phê cộng để lấy lòng dân chúng: dụng mẹo nước đôi, gió có đổi chiều nào cũng lợi. Hai phe lôi kéo, mình đứng giữa chơi bài "nhơn hoà" Khổng Manh Gia Cát Lạng hiện tại, đón gió tương lai, ta đều lợi nhuận. Nhờ ơn trời, hô hoán tinh thần dân tộc cho to.

Quá chán cái đời thực mất gốc, mất căn, mất sạch hết niềm tin chế độ điếm đàng nhơn ngãi, ta hay lang thang đi trong nét đời ảo xem cái cộng đồng trí giả An nam chánh trị thế nào đây, còm đôi câu ba láp, dạy đời mất dạy. Thấy ngộ ra một điều, xứ ta quả là bất hạnh, bởi bọn trí thức "giả hình" phe này phái khác, đã tràn lan đầy dẫy như cỏ dại được mùa...

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Thành nhà mới.

Chế độ chính trị, dù mới hay cũ, đều có cái triều đình của nó.
Triều đình lập ra, làm cái nhiệm vụ sướng là cai trị dân, để dân trật tự sống, không vô chính phủ, hỗn loạn, súc vật, đàn bầy ruồi bâu muỗi đậu kiến bò.
Triều đình thấy nơi tốt thì đến đóng đô ở. Chỗ ấy thời xưa gọi Kinh đô, thời nay gọi Thủ đô.
Dời đô là ở lâu chán, thấy bất tiện, sẽ dời đi chỗ khác. Đất cũ triều đình bỏ đi , gọi Cố đô...
Đại khái, Triều đình, Thủ đô, Kinh đô, Cố đô là vậy.
Nhà Lê trung hưng, đánh đuổi nhà Mạc ra khỏi Thăng long thành.
Cha con, anh em, cháu chắc dòng họ Mạc tới hồi mạt, phải bỏ chạy lên đất Cao bằng Tuyên quang, dựa hơi Tàu, xây cái thành để ở, dân gọi là thành nhà mạt.


Bốn trăm năm sau, Việt Nam quốc có kẻ thông minh tài giỏi làm nghề tôn tạo quá khứ.
Kẻ ấy thương nhớ nhà Mạc cũ, hay lò mò lên lạy thành nhà Mạc.
Thấy hoang phế quá, bèn quyết sùng tu tôn tạo di tích cũ thành nhà Mạc.
VỊ sáng kiến đập bỏ hết, làm lại mới keng, đẹp đẻ như cái lò gạch mới xây.

Từ nền móng xưa, thành nhà Mạc cũ kỷ, nay được thành nhà mới, nhờ vị biết ghi công Mạc đường xưa lối cũ hảo lớ hô hô.
Đêm đêm, trên thành nhà mới, đèn điện sáng choang cho dân An nam nhớ thủa Mạt triều Cổ cách trùng tu, tân tôn tạo.