Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Hậu duệ 30 tháng Tư.


Tháng tư trời nắng hanh hao gay gắt, giữa trưa ngày 30 sau bốn chục năm rồi ngày "được giải phóng", ấy mà phải tùy nghi di tản tránh trốn họa mấy vị CS hậu duệ ùa về.
Buổi sáng đẹp trời, ngài Thủ tướng giao đọc diễn văn mừng kỷ niệm. Từng câu chữ nồng nặc mùi bác đảng búa liềm chống Mẽo kíu nước. Kết luận hô khẩu hiệu rồi bong bóng buộc bay trôi tuộc hững hờ mấy câu chữ dài dòng nhạt nhẽo.
Bốn năm. Bốn chục năm. Bốn trăm năm. Bốn ngàn năm. Bốn muôn năm. Bốn triệu năm. Bốn hằng hà sa số năm. Đảng CSVN vẫn sẽ là lực lượng duy nhất lãnh đạo dân chúng An Nam xây dựng CNXH, là hột nhơn sẽ chấn động địa cầu "giải phóng nhơn loại" đưa con người lên thế giới đại đồng.
Lại nói về quý vị hậu duệ 30 tháng Tư. Tre già măng mọc. Tre nằm vùng con cơ cấu bí thơ xã ủy. Xã leo lên huyện. Huyện leo lên tỉnh. Tỉnh leo trung ương. Trung ương leo vô... nghĩa trang phân lô cao cấp lãnh đạo, để lại hậu sự di sản con cháu thừa kế vô vàm.
Măng mọc vênh váo chảnh chẹ tuổi trẻ tài cao. Cao là cao đẳng lý lịch - cha liệt sĩ, bà nội mẹ anh hùng. Dư âm hãnh tiến ngập ngụa dòng chảy văn hóa lùn thờ đảng đâm cha chém chú búa liềm giai cấp.
Nghiệp báo oan gia. Đám đông An Nam đại chúng rồi sẽ muôn ức triệu nghìn năm, vĩnh viễn cúi mình trước quý vị di truyền cháu chắc chìu chiu của cái đảng hốt tiền.


Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Hòa bình, hòa hợp, hòa giải.


Trưa ngày 30/4/1975, chiếc xe tăng số má 390 China sản xuất gào rú hung hăng húc bay hai cánh cổng Dinh Độc Lập, đánh dấu miền Nam VN chánh thức gọn gàng về tay cộng quân Bắc Việt. Một phần tư thế kỷ Việt Nam Cộng Hòa gồng hết sức mình chống cự lại thảm họa dao búa, kết cục buộc đã lâm chung giờ phút chót.
Nội chiến dai dẳng Bắc dùng súng Tàu, Nam lấy súng Mỹ bắn giết nhau tương tàn đệ huynh từ giờ phút ấy đã chấm dứt. Nước VN nối lại sơn hà, tự Bắc vào Nam liền chung một dải đầu to đít nhọn cong cong hình chữ ét.
Chuyện dù đã mấy chục năm rồi mà cái vết dao thất trận cứ chém cứa mãi lòng người tha hương viễn xứ, khó khăn quá chuyện hòa giải hòa bình.
Bên thắng cuộc nắm giữ chánh quyền trong nước rồi nói gì chả được? Mệnh lệnh là chân lý. Công an quân đội báo chí tuyên truyền dùng đủ mọi cách củng cố di truyền chế độ.
Kẻ thua trận đi tù cải tạo rồi một số tìm cách hầu hạ nịnh nọt Bắc quân cầu cạnh kiếm mấy miếng cơm manh áo, một số vượt biên ra nước ngoài tìm tự do, tìm cách tranh đấu, mong mỏi sẽ có người kiệt hiệt đứng lên tập họp dân chúng mưu đồ phục quốc.  


Thống nhất lâu rồi mà thực tế lòng người vẫn chưa hoàn toàn thống nhất. Chánh quyền vô vàm sợ dân chúng tụ quần nổi lên lật đổ, họ bèn bên ngoài câu kết dựa dẫm China quân đội công an tuyên giáo hai nước cùng hợp tác giữ vững an toàn cho đảng, bên trong lệnh quân lính cầm võ khí trung thành với đảng chống diễn biến hòa bình tiêu diệt "bạo loạn", lệnh công an ra sức truy tầm "giám định tư tưởng", bắt khẩn cấp "bọn rận chủ" đem nhốt vô tù. Công an, quân đội được hưởng vô số đặc quyền đặc lợi, trở thành lớp ưu binh đảng phủ, sẵn sàng ra tay giết dân cứu đảng không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Ban tuyên giáo thời độc quyền sanh sát báo chí, các ký giả đưa tin gì, giấu tin gì phải răm rắp tuân theo lệnh đảng. Dư luận viên đảng cho tiền ùa lên net chửi bới mạ lỵ tràn lan, cố ý để gây ô uế mọi loại ý kiến trái chiều chống đảng. Đặc vụ hải ngoại trà trộn xứ người cao giọng "chống Cộng cứu nước", khéo léo gây chia rẻ, bôi bẩn lem luốt cho "phe mình" mau lẹ rã đám, cho cờ đỏ sao vàng giữ vị độc tôn trái tim dân tộc.


Rải rác tứ phương Âu Mỹ, các bậc tiền bối vượt biên mang tinh thần "mega chống cộng" dần dà bị thời gian làm cho suy kiệt. Tuổi cao sức yếu, mệt mỏi chán chường, tiền bối nao lòng thấy truyền nhân nối dõi đủ khả năng thay mình gánh vác công cuộc "đem tự do về cho quê hương" hầu như không có. Mỹ đế quốc thời khéo khôn tìm đủ cách làm ăn với CS đảng toàn diện mặn mà chỉ cốt để đưa cái lợi ích về cho nước Mỹ.
Than ôi ! Bốn chục năm đất lạ quê người lắm vị nằm gai nếm mật chống cộng với vô vàm bài viết lý lẻ hay ho, đọc tới đọc lui biết quá hay quá đúng mà đọc mãi cũng nhàm. Càng rầu hơn khi biết sự "viết cho đồng bào tôi đọc" mà thực tế có mấy ai rảnh đâu mà đọc. Lập trang web "dân chủ tự do", trồng thêm cái mầm cây tay bụm đồng xu "bấm vào đây để ủng hộ", nhưng rồi cả ngàn năm không thấy một ai "yêu nước" xùy ra cho chỉ một xu từ thiện. Rủ rê quần chúng đóng lệ phí kéo nhau cầm cờ vàng, tụ tập đả đảo "Bọn tà khách VC go home cút xéo gấp gấp" được cái hả hê xả xi trét tạm thời, rồi lại nhạt nhòa phai lợt ai về dinh nấy tự sướng tự buồn.


Than ôi ! Cái thực tế hiển nhiên mưu sự tại nhân thành tựu tại thiên rõ rệt quá. Quý vị tiền bối đi theo quốc gia hay tôn thờ cộng sản nay đã già thượng thọ cũng phải đi tìm mấy huyệt đất, dự phòng cái nằm xuống rã rời thân xác, nghìn thu tha hồ ngẫm suy vận nước.
Dù muốn dù không, bọn cháu chắc lớn lên sẽ tự chúng giải quyết chuyện đất đai núi sông biển đảo ông bà cha mẹ chúng nó để lại. Có thể chúng bán nước cho Tàu lấy tiền qua Mỹ sanh sống hóa thân làm công dân nước Mỹ. Có thể chúng tự nguyện xin nội thuộc làm một tỉnh của Tàu nhận quy chế tự trị như Choang, như Tạng. Có thể chúng, những truyền nhân Nam quốc gia sẽ biết bắt tay hậu duệ Bắc cộng sản, hòa bình - hòa hợp - hòa giải, cùng nhau hô biến VN thành một xứ rồng cọp, lấy quốc hiệu là nước "Cộng Sản Quốc Gia Việt Nam", lấy quốc kỳ đỏ vàng đâu lại thành một lá, lấy quốc ca chung hát gộp hai bài...


Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Tặng ảnh làm quà.


Bài viết "Tín tiễn" của cụ Nguyễn Khắc Mai đăng trang Ba Sàm đọc thấy đã. Hay lắm sự mơ màng đưa đẩy bí Nghị chặt cây thăm Mỹ gặp ông John McCain bèn tặng cho cái ảnh chớp tấm bia bắn rơi "giặc lái John McCain"; nay cụ Lú lần đầu du Mỹ biết đâu cụ sẽ đưa tặng Tổng thống B.Obama cái ảnh "O du kích nhỏ" đầy ý nghĩa.
Quả nhiên có thể. An Nam ta sau 40 năm bị quân CS "giải phóng" sanh cái sự giao tiếp cực kỳ vĩ đại. Tổng thống Mỹ Bill Clinton hồi qua VN thăm bình thường quan hệ Mỹ - Việt, ngài bí Phiêu bắt ghế ngồi, vung tay nheo cặp mắt him nhìn khách - thều thào đòi đấu lý chánh trị hơn thua với "đế quốc" Huê Kỳ.
May thay, Tổng thống Bill Clinton trí tuệ rộng rãi biết im ả lắng nghe - như kiểu phải ngồi nghe tiếng khỉ độc rú giữa rừng - lạ tai không chấp.
Sự bí thơ Nghị HN đi Mỹ đâm xéo chửi xiên tặng ảnh độc, bọn trí thức bàn tán rằng giao tiếp vậy là bất lịch sự lắm. Tuy nhiên, dân chúng thấy chuyện ấy cũng bình thường vì cái trào lưu giao tiếp xứ ta ngày nay nó vậy. Một khi làm khách đến nhà người ta được ăn được nói thuê thỏa, để khẳng định cái thể ta đây khách VIP không gì hơn hoặc chửi thẳng mặt chủ nhà, hoặc bày quà đâm xiên chửi xỏ gia chủ, thỏa cái sướng ta đây khách quý.


Về sự cụ bí sắp sang nước Mỹ đế quốc, nhiều vị bèn tham mưu nên chăng làm theo cái bài "Tín tiễn". Tổng thống O.Bama cao lều khều bắt tay xã giao cụ Bí chắc phải cúi xuống mà bắt. Vậy nên để khỏi mặc cảm cái cơ địa mình thấp bé quá, cụ bí Lú tốt nhất nên rút trong túi ra cái ảnh "O du kích" để tặng ông Mỹ tổng thống, rồi có thể cụ cầm tờ giấy lẩm nhẩm mà đọc như sau:
" Tôi ở bên xứ VN lần đầu tiên qua Mỹ gặp ngài Tổng thống. Tôi có một món quà muốn tặng ngài. Thực tình tôi không biết ngài có muốn nhận hay không. Nếu ngài không thích, ngài có thể cất đi. Còn nếu ngài thích, ngài có thể mua thêm cái khung bọc nó rồi treo trên tường Nhà Trắng vậy."
Tổng thống B. Obama chắc sẽ hiểu ý cái món quà đậm tính "văn hóa xã hội chủ nghĩa" ấy, rồi biết đâu ông nổi hứng lên tặng một cái ảnh đáp lễ như vầy.


Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Tro bay Bình Thuận.


Nhà tuyên giáo nói chánh quyền sô viết cộng với điện khí hóa sẽ đưa nhơn loại mau mau đi tới thế giới đại đồng. Chánh quyền sô viết thời nay đã có bộ ba quân đội, công an, tuyên giáo võ trang dao búa đầy mình. Điện khí hóa thiếu thốn thời ngoài ra không gì hơn xây mấy nhà máy nhiệt điện xử dụng công nghệ China đốt lò than cám.
Bình Thuận xứ ta may mắn được hưởng thụ điện than cám nhờ đại dự án "Trung tâm Nhiệt điện" với kế hoạch làm 4 cái nhà máy đốt than quy mô rầm rộ phát năng lượng điện sanh hoạt không phải lo sợ cắt cúp nữa.
Vĩnh Tân là cái nhà máy đầu khởi động thực tập, dọn đường xây tiếp ba cái nữa tứ trụ điện năng hoàn tất mỹ mãn. Vị bác học theo dõi nhà thầu China quản lý đầu tư vận hành xây cất Vĩnh Tân nói rằng công nghệ nhiệt điện đốt than Tuy Phong Bình Thuận nhất cử tam lợi. Đệ nhất lợi tiêu tốn kỷ lục nguồn nước sạch miền khô khan bốn mùa nắng hạn. Đệ nhị lợi dùng kỳ quan công nghệ thượng cổ bao cấp sẽ làm đẹp mắt thiên hạ qua lại quốc lộ I  nhìn ống khói đen xả mù mịt lên trời. Đệ tam lợi cái nguồn xỉ tro dồi dào hằng trăm tấn thu hoạch hốt ra từ mấy lò than cám nung đốt mỗi ngày.


Tro xỉ điện đốt than cám Vĩnh Tân 2  với độ mịn màng kích cỡ mi cơ rô mét là một loại vật chất vô vàm quý hiếm trên thế giới. Nó dùng để sinh sự mù mịt không khí trong những bộ phim bom tấn tỷ nhơn dân tệ bên Tàu. Do quý hiếm nên tro xỉ lò than cám đang được các nhà làm phim bom tấn săn lùng dữ dội, họ sẵn sàng chu chi hàng tỷ tệ không hề tiếc nhằm cố gắng sở hữu, dự phòng lúc khan hiếm không có mà dùng.
Hiện nay, do công nghệ quảng bá ta còn chưa ngang tầm đồ quý hiếm, nên chi chưa có vị đại gia China nào đến ký hiệp đồng mua xỉ. Tuy nhiên, khó khăn chỉ là tạm thời, tiềm năng mới thực sự to lớn, trong thời gian chờ ký hợp đồng xuất khẩu tro xỉ than lò đốt ra ngoài gồm thu ngoại tệ, giới chức trung tâm nhiệt điện đốt bằng than cám Bình Thuận đã có sáng kiến quảng bá rất rất sáng tạo. Hàng ngày từng đoàn xe chở xỉ ồ ạt kéo đến đổ xuống tại một bãi trống mênh mông bên bờ biển, gió lồng lộng thổi. Xỉ tro mờ mịt bay lên đổ bộ tới các làng mạc, che phủ cả vùng quê tạo nên một cảnh quan vô vàm thi vị như cái bức tranh China thủy mặc, thiên hạ nhìn không ai là không trầm trồ đẹp quá quá đẹp.


Thiên hạ đồ rằng các ủy viên chánh trị có tâm hồn thi thư pháp Hán đã vi hành đến miền Tuy Phong gió thổi, vừa cảm khái văn minh công nghiệp lớn đồ sộ, vừa du ngoạn thắng cảnh miền Trung. Quý vị trung ương đến đó mắt nhìn ngoạn mục, mũi hít mùi tro đều rất thích thú. Không ít ngài nảy sanh ý định sẽ bán các biệt thự Hà Nội Sài Gòn, Sa Pa Đà Lạt rồi vào định cư cạnh nhà máy Vĩnh Tân 2 nhiệt điện êm đềm sít sao dân chúng.
Lệ thường, ở đâu có văn minh, ở đó có chống đối. Dân chúng vốn hạnh phúc bưng bát cơm phủ kín bụi xỉ than "hữu nghị hợp tác" mà đảng rước về cho họ, bọn thế lực thù địch thấy thế tức tối lắm bèn tìm cách kích động chống phá.
Tro xỉ than bay mù mịt trộn với cơm ăn vừa ngon vừa bổ như thế, tro phủ kín lên cây cối nhà cửa bàng bạc đẹp như thế, ấy vậy bọn thù địch lại lợi dụng "một bộ phận dân trí còn thấp", tuyên truyền kích động họ kéo nhau ra đàng náo nhiệt nọ này...

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Ky cóp cho cọp nó ăn.


Một con cọp một con cáo, hai con một hôm bàn định thề thốt với nhau rằng:
- Cọp thì đi kiếm heo, cáo thì đi bắt gà, được con gì hai bên đổ lộn để ăn chung.
Cọp đương còn co ro ngồi một xó rừng, thì cáo ta mượn được hơi cọp, đã lon ton chạy trước để bắt gà.
Vừa đi một quãng, cáo thấy con diều bắt được con gà đang tha về. Cáo liền bắt cả diều, cả gà đưa lại cho cọp.
Diều thấy cọp, sợ quá nói rằng:
- Xin ông tha sống cho con, rồi con xin bắt gà về cống ông.
Cọp bảo:
- Ừ tao tha, nhưng từ giờ cứ mỗi tháng cả mầy cả cáo phải bắt về nộp tao đủ bảy gà, không tao cắn chết cả đôi.
Diều gục mỏ lui ra. Cáo cũng khom lưng theo gót.
Thành từ đó, cả chú diều rát gan, cả chú cáo quỷ quyệt, hai chú cứ đi lùng kiếm được con gà nào là phải lo lắng giữ gìn để đem nộp cho đủ số...
Bởi vậy mới nên câu tục ngữ rằng: "Ky cóp cho cọp nó ăn".
(Truyện cổ nước Nam)


Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Bọ Lập làm thơ mới "Một Ngày".


Bọ Lập bị bắt sanh sự chộn rộn lớp lớp chữ nghĩa thời cuộc. Bài này bút nọ dấy lên những lo lắng buồn phiền sự khủng bố chế độ trấn áp đến cả nhà văn đau ốm thương tật.
Chánh quyền bắt Bọ. Họ nghe ngóng dư luận thả Bọ ra bắt Bọ vô. Họ tìm cách xử lý Bọ "thích hợp" để mấy quý vị máu me blog gõ thấy đó lo sợ hãi hùng, chấm hết đi cái ngôn luận tự do vô vàm nguy hiểm.
Ở đời, gặp bác sĩ không bệnh này thì bệnh nọ, gặp cảnh sát gác đường lỗi nọ xọ lỗi kia. Chuyện blogger viết đụng chạm, bị săm soi vô số tội lỗi cũng thường tình sự chuyện.
Hồi tết, tin tức nói Bọ Lập được thả cho về tại ngoại. Cái ảnh cho thấy Bọ mặc cái quần sọt rằn ri, tay chống gậy đứng trong chùa, ý nghĩa tù mất huyền tu đặng đà "cải tà quy chánh". Tự hỏi không biết Bọ về nhà cải tà quy chánh hay phải "cải chánh quy tà" đây. 
Dù thể nào, chắc người đời cũng mừng về cái đường hướng an thân Bọ Lập, vì rằng vạn sự chi rồi cũng nhạt nhòa ở cái xứ An Nam ai lo nồi nấy, muôn triệu kiếp người đương sống mỏi mòn đợi cái ngày nằm xuống đất lấp kín mịt mờ.
- Xuất hiện trên trang Ngô Minh blog bài thơ Bọ Lập mới viết ngập ngụa uất ức đắng cay, chua chát mùi xú uế nhớp nhúa. Đọc "Một ngày" đau đớn thay sự văn chương Bọ bị cơ quan an ninh buộc bắt cải chánh quy tà.


Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Bắc du China.


Bắc du China tây du Huê Kỳ, bác Cả Trọng đương vào cuộc "ngoại giao dây xích đu" với hai siêu cường quốc trước lúc về nghỉ già an hưởng vịt gà hưu trí.
"Mình có thế nào thì người ta mới mời mình chứ !". Huê Kỳ hiểu sự "mình thế nào", bèn đặt cách ngỏ ý mời bác sang chơi thăm cho biết. China thì quá biết "mình" đơn thân cô thế xưa nay khi dể bắt nạt, thấy có sự tây du Huê Kỳ cũng lo lo, vội vã "cho vời" lập tức.
Ngẫm cũng sướng. Trước ba, bảy lần quỵ lụy xin gặp họ Tập không tiếp, nay hắn bày quốc lễ thảm đỏ, quốc họp huy hoàng, ê hề quốc yến, ăm ắp quốc quà vô vàm trọng thị.
Bác Cả cùng bộ tứ quân đội, công an, tuyên giáo, "quốc hội" tháp tùng đều rất lấy làm hãnh diện, sung sướng hỷ hả, thỏa mãn được họ Tập ve vuốt .
Thiên hạ nhiều người biết sự trọng thị ấy chính là vì nhờ được Huê Kỳ mời, buộc China phải tiên hạ thủ vi cường, chặn đứng "nguy cơ VN phá thế độc cô, bang giao đế quốc".
Kết quả Bắc du thì đương nhiên quá khả quan. Không khí hữu nghị chứa chan hai nước. Bảy văn bản hợp tác được ký kết. Con đường tơ lụa China mới sáng chế trên biển, vòng vèo một chuổi hạt trai được khởi tự cảng Hải Phòng...

Tựa lưng cờ Tàu hỉ hả

Hoàn Cầu báo không ngẫu nhiên thay lời đổi giọng. Bài vở họ lòng thòng sợi xích "hữu nghị" cố siết cổ Nam bang, rằng hai nước ta tuy hai mà nay "kết đoàn" như một, lũ ác độc Mẽo bên ngoài đừng xon xen xông vô chia rẽ phe mình không được đâu đó.
Báo chí An Nam thì hồ hỡi đỏ rực một màu mừng rỡ. Dân chúng reo hò phấn khởi thương lắm thương lắm China, mua đồ Tàu đi chớ đừng ghét bỏ đồ Tàu. Dân chúng hoan hỉ mừng lễ kỷ niệm chống Mỹ cứu nước đại thắng mùa Xuân. Dân chúng kháo nhau hải quân Tàu có đổ đá lấp trọn bể Đông, có đốt cháy tàu cá An Nam cực khổ thời ta cũng kiên quyết theo đảng một lòng hữu nghị hợp tác với bạn China mà thôi.
Quả nhiên trí tính thâm sâu Tàu lục địa. Bày cuộc "cho vời" rồi lễ tiếp đình đám vì họ biết cái tâm tư nhược quốc quá thích thú muốn được rình rang sĩ diện. Họ biết bác Cả tây du Huê Kỳ, chưa chắc nước Mỹ đã chiếu cố đón tiếp bác ở tòa Bạch Ốc. Họ rõ sự "cờ vàng ba sọc" sẽ kéo nhau ra sức tiếp đón bác Cả sao cho "đúng người đúng tội" để buộc giới chức Mỹ phải mở cánh cửa hậu đón tiếp. Bác Cả cùng đoàn tùy tòng thấy bẻ mặt, lòng thêm tê tái căm thù sẽ "chống Mỹ cứu nước" đến trọn đời.
Nhà nghiên cứu nói đi Tàu đi Tây chi rồi cũng kết. Bộ sậu "chống Mỹ cứu nước" rồi tiếp quản lấy ngai vàng CS, thay cho bác Cả già về vườn nuôi gà đuổi vịt.
Không còn chuộng sự "đối tác toàn diện Mỹ", An Nam cô thế thêm quá thế cô, China lại trở dịp rẻ rúng coi khinh, ức hiếp tận tới cho tơi bời khói lửa.

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Đệ nhất công thần.


Xưa ở một cảnh đền có giặc to lắm. Ban ngày thì ong giẩy ầm ầm, ban đêm thì chuột phá lung tung.
Ông Thần không biết làm thế nào, sai hổ báo đến đánh ong thì ong nó nhẹ cánh bay lên trên cao, sai diều cắt đến mổ chuột thì chuột nó luồn lọt chui rúc xuống dưới đất.
Đã ba, bốn năm như thế, ông Thần lấy làm lo lắm, không biết tính cách nào cho trong đền được yên.
Một hôm ông cho đòi tất cả bộ hạ đến để bàn.
Có hai con Khổng tước đứng dậy thưa rằng:
- Ta đã dùng võ với bọn đó không xong. Nay ta thử dùng văn với họ xem sao.
Thần nghe nói, bèn sai hai con Khổng tước thử giở tài văn ra xem.
Hai con bèn xuống sân xòe đuôi ra múa. Múa luôn ba ngày.
Quả nhiên ong không dám bay, chuột không dám ra làm loạn trong đêm nữa.
Thần thấy vậy, khen rằng:
- Hai anh không phải dùng một tên quân nào, chỉ xòe mấy cái lông đuôi ra mà trị yên được giặc. Cái công thật là to vậy...
Rồi ông Thần làm sớ tâu lên Thiên đình.
Trên Thiên đình bèn ban xuống cho mỗi con một cái áo gấm và một đạo sắc, phong cho làm "Đệ nhất Công thần".
Bởi vậy thành ra mới có tên gọi là "Công". Và cũng từ đó, các đền chùa mới hay nuôi công cho công múa.
(Truyện cổ nước Nam)

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Chuyện đồ xưa.


Hồi trước nhà khá nhiều đồ xưa đựng trong rương để dưới gậm bàn thờ. Dịp tết nhất kỵ giỗ mới cẩn thận đem ra lo phương việc.
Đồ xưa ấy là mấy đồ xưa chén bát cũ "lơ bờ lơ" dĩa cảnh chén con rồng, bát miệng bịt đồng, bộ đồ trà gan gà thái đức. Đồ xưa cái đỉnh xông trầm "đại minh tuyên đức", cái thố cái thạp, cái bình cái bầu cái nậm... gia bảo di truyền.
Quê hương "được giải phóng", toàn gia thê tử trong nhà đói cho rã họng. Cột xiêu mái đổ, rách rưới áo quần, ghẻ lở nấm lác, nhưng không cái chi đáng sợ bằng cái đói. Sáng bát sắn, chiều bát hồ. Bát hồ bát sắn rồi đêm đêm cùng thôn ấp đi họp nghe "nhơn dân lao động toàn thôn ra sức xây dựng chủ nghĩa xã hội", "quần chúng cách mệnh phải ra sức chống đế quốc thực dân, đề phòng bọn phản động quốc tế", vân vân...
Không tiền mua gạo, ngó tới ngó lui trong nhà chỉ còn mấy bộ đồ xưa là bán được. Bà nội bèn nhắn vị buôn đồ xưa đến mà bán. Rồi từ từ tốn tốn, mấy chén dĩa thạp thố bát nhang đồ đồng đem bán rẻ như cho, cho vô nồi gạo nấu cháo mỗi ngày đặng sống quá độ đi lên chủ nghĩa xã hội.


Bốn chục năm sau đại thắng mùa xuân, vẫn còn vài ba đồ xưa cơ duyên sót lại ngắm nghía mà mừng. Giai do ba đồ xưa ấy bị sức mẻ, bị nứt rạng nên vị buôn đồ xưa chê không mua, thành ra nay mới còn.
Thú nhất ngắm đồ xưa là coi mấy cái dĩa cảnh. Ông tiều gánh củi trên núi xuống, ông câu ngồi đò cần câu, cái am nhỏ bên cây lệ liễu. Ông câu râu dài tóc búi, tọa bàn đá lưỡi câu kim chỉ câu thời vận, chờ ngày bái tướng. Chán ông thời thay bằng con, con vịt đứng một chân ngỏng cổ mà ngó cây mai... Cảnh nào nấy trên mấy cái dĩa men lam vân nguyệt điểu thi, đều quá hữu tình hữu ý gửi gắm vị đời.
Dĩa cảnh không đựng đồ ăn mà để dùng cho đồ ẩm nên gọi là dĩa đồ trà. Dĩa đồ trà nguyên vẹn không si sứt là đồ quá quý hiếm. Thường là mấy chùa cổ, quý vị sư cụ tri kỷ coi bộ đồ trà quý hơn vàng ngọc thời may giữ không nứt mẻ được. Nhớ có lần may mắn hội kiến sư ngài (nay đà nhập cõi nát bàn rồi) hàn huyên tâm sự. Nhân chuyện về "lơ bờ lơ", sư ngài quá đã bèn mở tủ cho coi đồ xưa. Quả nhiên vô vàm đồ xưa quá sức quý báu. Coi bằng mắt chớ bắt bằng tay, sợ làm bể đồ xưa không tiền đền mấy đồ vô giá quá.
Dại dột mà xui vị sư ngài đem bán lấy tiền sùng tu cổ tự... Sư ngài bèn cười, bảo chuyện đập chùa xây lại đã có bổn đạo bên Mỹ lo, bán đồ xưa của chùa chi cho uổng.


Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Bikini trắng đen đẹp đẽ.


Cô thơ ký xinh đẹp trang nhã gọn gàng bộ váy công sở, ai thấy cũng cảm tình.
Người đẹp vì lụa, nên chi sự thợ may may áo may quần, may cho người đẹp cần năng khiếu ra kiểu phù hạp vóc dáng.
Áo quần may đẹp, người đẹp đẹp càng thêm đẹp là sự dĩ nhiên dù ý rằng đẹp mặc đồ xấu xấu cũng thành đẹp, xấu mặc đồ đẹp đẹp cũng thành xấu...
Người đẹp từ ngoài vô trong, từ trong ra ngoài đều phải được gọi rằng là đẹp. Ngoài - áo quần thời trang phủ che kín đáo, trong - nội y chắn đậy mấy phần nhạy cảm, lộ ra là vi phạm thuần phong mỹ tục, vi phạm đạo đức xã hội chủ nghĩa.
Thời trước đồ nội y gọi là đồ lót. Chỉ khi Âu Mỹ du nhập văn minh vào xứ ta, nội y mới được gọi theo tiếng Tây phương là cái bikini đờn bà. Nhờ mấy cái bikini đờn bà mà cơ cấu bên trong mỹ nhơn mới bày ra ngoài cho quý khán giả và ban giám khảo mấy cuộc thi sắc đẹp săm soi sự tạo hóa mỹ lệ không sợ phạm luật. Nó cũng giúp quý cô quý bà lang thang trên bãi biển, lao xuống nước bơi lội thỏa thích rất rất thuận tiện.
Nhà thiết kế thời trang ngày nay thỏa sức sáng tạo vô vàm đồ bikini đờn bà kiểu này kiểu nọ, màu sắc đen trắng hay lòe loẹt đủ thứ. Các người đẹp tha hồ chọn lựa, thích chi mua nấy tùy ý về dùng.




Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

"Chơn mạng thiên tử".


Chuyện xảy ra thời nay "Kỷ niệm diễn nghĩa". Thiên tử vận tiềm long sẽ ít ai biết khi nào ngài lên chức hoàng đế. Chỉ "bầy tui" đầu tinh óc túy, thông hiểu bát quái càn khôn mặt trận "đầu tư", mới nhận ra ngài để mà lanh lẹ chọn phò trước tiên thiên hạ.
Mò ra đối tượng chơn mạng, đầu tư vô tất nhiên khi ngài lên ngôi cửu ngũ, "bầy tui" sẽ đặng thăng quan tấn chức vùn vụt. Rồi biết đâu từ cái vị thế khai quốc công thần ấy, "bầy tui" sau được ngài chiếu cố cho kế tự ngồi cái ghế chạm rồng.
Xưa nay ai đã ngu chi tốn của đầu tư, tốn công nịnh nọt đưa rước cái vị mai mốt về vườn đuổi gà nuôi chó. Đầu tư cho đúng cái "chơn mạng thiên tử" khỏi sau tiếc hận đéo má đu mè "tao bị nhầm cái thằng hưu trí" đâu phải dễ. Đấy quả nhiên nghệ thuật khốc liệt nghe ngóng sao cho ra cái cục vàng giữa những cục đá. Dò la, hít ngửi, đánh hơi, phân tách, phản biện, bình luận, chứng minh, rút vô rút ra... Năm lần bảy lượt suy đi tính lại, mới lẩm nhẩm ơ ơ rê rê ca ca đánh vần mà rằng:  Hắn đó ! Hắn đó !
"Hắn đó" là hắn đây "chơn mạng thiên tử", sắp tới hắn sẽ lên ngôi hoàng đế làm cha thiên hạ. Và hắn sẽ không quên công sức nịnh của "bầy tui" đâu...


Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Lễ Phục sinh 2015.


Phục sinh là phục hồi lại sự sống, hiểu cách dân dã tức có người đã chết còn được Trời cho sống lại. Lễ Phục sinh là cái lễ của người Thiên Chúa giáo kính mừng ngày Đức Chúa bị quân La Mã giết chết rồi sau đó ngài dùng thần thông sống lại được.
Kinh Thánh nói đức Chúa Giê su bị đóng đinh trên cây Thập tự giá vào một chiều thứ Sáu, thi hài của ngài được bọc trong tấm vải liệm trắng mai táng ở một ngôi mộ đá.
Qua ngày thứ Bảy, đến sớm Chủ Nhật, vài phụ nữ môn đồ Đức Chúa trở lại ngôi mộ lễ mở cửa mả, họ hoảng hốt thấy ngôi mộ trống không.
Đức Chúa phục sanh đã đi tìm gặp các môn đệ nhưng họ không chịu tin vào ngài. Ngài bèn bảo một vị hãy chạm vào dấu đinh trên tay, dấu đâm trên hông của ngài để xác tín. Chúa Giê su còn hiển hiện ra với nhiều môn đệ cho đến khi họ đã nhận ra ngài.
Lần chót, Đức Chúa gặp các môn đồ là 40 ngày sau phục sinh, rồi mới lên trời.


Lễ Phục sinh tổ chức vào một ngày Chủ Nhật trong khoảng từ 21/3  đến 25/4 hằng năm.
Ngày 21 tháng 3 là ngày Xuân phân, khi đó ngày đêm ở Trái Đất đều dài như nhau, và giáo hội Công giáo năm 325 quy định lấy ngày Chủ Nhật đầu tiên sau ngày Trăng tròn và ngày Xuân phân để làm lễ "Chủ Nhật  Phục Sinh". Vì thế, lễ này hằng năm được tổ vào một Chủ Nhật không cố định ngày.
Trước ngày lễ một tuần, các tín đồ Thiên Chúa gọi là Tuần lễ Thánh. Ngày thứ Sáu là ngày Thương Khóc (Tin Lành), thứ Bảy là lễ Sabbath (Do Thái), Chủ Nhật làm lễ Phục sinh.
Lệ thường ngày Phục sinh, mọi người chưng diện đồ mới ra đường dạo chơi ngắm cảnh rồi vô nhà thờ đi lễ Thiên Chúa. Họ còn đem tặng quà Phục sinh cho nhau.
Trong vườn trong nhà các tín đồ, thường được trang trí mấy quả trứng gà tô màu sặc sỡ biểu tượng cho sự sống sinh sôi cùng với con thỏ ngụ ý sẽ tràn lan nẩy nở.

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

Yêu sự đời.


"Sự đời nghĩ cũng nực cười,
Một con cá lội mấy người buông câu !"
Dưới sông cái con cá he lồi lội, trên bờ mấy vị cần câu buông xuống treo mồi dụ dỗ. Cao nhân ngang qua gặp ngó, mới nực cười lên khùng khục.
Tiếng Pháp gọi sự đời là cái "Le Vì", ngụ ý sự việc xảy ra ở đời thường không phải bao giờ cũng như ý muốn. Người ta tầm nguyên nhân mới hay cái sự đời vui ít buồn nhiều bởi thế sự tình đời luôn vì nọ vì kia chớ ít khi như nhất. Vạn sự bất như ý, buôn rạng bán rầu, tình đời đen bạc, phấn đấu vì dân chủ thời bị kêu là rận chủ, đi biểu tình bày tỏ yêu nước thời được gọi là thế lực thù địch mưu kế chống phá chế độ ta...
Nói chung, vì những mục đích hay ho tấn bộ, nhưng hễ bày chi ra là sẽ gặp toàn thể khổ đau đau khổ cả.


Thật ra, sự đời thích chi được nấy thì mới gọi là sự chán. Ví dụ mua vé số thích trúng độc đắc, lập tức được cho trúng độc đắc. Thích ô tô nhà lầu, lập tức có vị đại gia đến tặng cho ô tô nhà lầu. Thích mỹ nhơn người đẹp, tức thì mỹ nhơn người đẹp phôn đến rê rủ vãn cảnh chùa Hương. Câu cá buông cần, cá to cá nhỏ vội vã lao đến nộp mạng để không có rỗ đựng cá mà về. Tâm khởi điều gì thích thú, cái điều thích thú ấy có mặt ngay tức khắc thời thử hỏi có chán hay không vậy.
Thật ra, sự đời vạn điều bất như ý, nhưng bất ngờ khi không mà mà giàu được có cái quá thích, thời mới thấy sự đời thực đáng yêu. Ví dụ khi China hào hứng động đậy hải phận VN, những vị yêu nước bèn sôi gan xuống đường biểu tình phản đối. Trăm lần hết chín chín, vừa bị bọn dư luận viên phản biểu tình quấy rối sanh sự, vừa bị công an thường phục, cảnh sát cơ động, dân phòng trật tự bao vây chào đón bằng dùi cui nón sắt xe bịt bùng bốt hốt trại phục hồi. Nhưng nếu hy hữu có một trên trăm, vừa không bị công an xử lý, vừa được "báo ta" gọi tên là những yêu nước - mới thấy sự đời đấy đáng yêu xiết bao...


Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Quốc Dân Đảng và Lãnh tụ Nguyễn Thái Học.


Năm 1926, thầy giáo Phạm Tuấn Tài và chí sĩ Nhượng Tống (Hoàng Phạm Trân) lập nhà sách "Nam Ðồng Thư Xã" tại số 6 đường 96 khu Nam Ðồng Hà Nội. Hai ông mong muốn dùng sách vở khai quang cái não trạng vốn quá thấp kém của dân chúng hồi đó, khơi mở dần dà cái ý thức công dân mỗi một con người An Nam.
Nhiều thanh niên yêu nước đi học ở Hà Nội tìm đến thư xã Nam Đồng xin cộng tác. Tới tháng 10 năm 1927, vị sanh viên Nguyễn Thái Học trường Cao đẳng Thương mại cũng tới gia nhập. Các thành viên thư xã nhanh chóng nhận thấy muốn đuổi Pháp, phục quốc An Nam thời phải có ngay một tổ chức đảng chỉ đạo cuộc nổi dậy.
Đêm Noel 25/12/1927, tại nhà ông Lê Thành Vỵ, làng Thể Giáo, ngoại thành Hà Nội, 16 nhà cách mệnh tuổi trẻ xuất xứ Nam Đồng thư xã, đã làm lễ quyết định thành lập Việt Nam Quốc Dân Đảng. Ban bộ các vị lãnh đạo được sắp xếp gồm.
Chủ tịch Tổng bộ:       Nguyễn Thái Học
Phó Chủ tịch:             Nguyễn Thế Nghiệp
 + Ban Tổ chức:         Phó Ðức Chính làm Trưởng ban, phó Trưởng ban Lê Văn Phúc.
 + Ban Tuyên truyền:   Nhượng Tống, Trưởng ban.
 + Ban Ngoại giao:      Nguyễn Ngọc Sơn, Hồ Văn Mịch.
 + Ban Tài chánh:       Ðặng Ðình Ðiển, Ðoàn Mạnh Chế.
 + Ban Giám sát:        Nguyễn Hữu Ðạt, Hoàng Trác.
 + Ban Trinh sát:        Trương Dân Bảo, Phạm Tiềm.
 + Ban Ám sát :          Hoàng Văn Tùng.
 + Ban Binh Vụ : (Khuyết. Ðại hội kỳ II do Trần Văn Môn, Ðội Tàu Bay phụ trách ).


Việt Nam Quốc Dân Đảng dựa trên nền "lý thuyết Tam Dân" của ông Tôn Dật Tiên người Tàu, lấy 3 nguyên tắc trị chính là Dân Tộc Ðộc Lập - Dân Quyền Tự Do - Dân Sinh Hạnh Phúc. "Mục đích tôn chỉ của Ðảng là làm một cuộc cách mạng quốc gia, dùng võ lực đánh đổ chế độ thực dân phong kiến, để lập nên một nước Việt Nam Độc lập Cộng hòa.
Ðồng thời giúp các dân tộc bị áp bức trong công cuộc tranh đấu giành độc lập của họ, đặc biệt là các lân quốc Ai Lao, Cao Mên".
Từ chủ trương " lấy cách mạng bạo lực để giành độc lập", "hoa tự do phải tưới bằng máu", đảng viên Quốc Dân Đảng bèn lập tức ra tay hành động.
Chiều 30 Tết năm Mậu Thìn (9 tháng 2 năm 1929), ba ông Nguyễn Văn Viên, Nguyễn Văn Lân và Nguyễn Ðức Lung bắn chết trùm thực dân khét tiếng Bazin tại chợ Hôm Hà Nội. Tin tức Bazin bị giết làm rúng động khắp Ðông Dương và cả ở nước Pháp, chính quyền thực dân kịch liệt truy tìm, bắt bớ trả thù.
Ngày 10-2-1930, Việt Nam Quốc Dân Đảng phải vội vã hạ lệnh tổng khởi nghĩa. Các đảng viên đồng loạt tấn công quân Pháp tại Yên Bái, Lâm Thao, Hưng Hóa, ném bom tại Hà Nội, ám sát lính Pháp trên cầu Long Biên, đánh Ðáp Cầu, Phả Lại, tấn công đồn Pháp tại Kiến An, đánh Phụ Dực, Vĩnh Bảo, Thái Bình, xử tử Tri huyện Vĩnh Bảo Hoàng Gia Mô - cháu Thượng thơ Hoàng Cao Khải...


Tuy nhiên, lực lượng khởi nghĩa vừa đơn độc vừa yếu ớt so với quân đội Pháp nên cuộc cách mệnh võ trang thất bại mau chóng. Ngày 20 tháng 2 năm 1930, lãnh tụ Nguyễn Thái Học bị bắt tại làng Cổ Vịt. Ngày 17 tháng 6 năm 1930, ông cùng 12 liệt sĩ lên đoạn đầu đài tại pháp trường Yên Bái. Nữ đồng chí Nguyễn Thị Giang tự sát cùng trên 30 đảng viên khác bị bắt xử trãm, hàng nghìn vị chịu án tù khổ sai lưu đầy biệt xứ.
Riêng chí sĩ Nhượng Tống do năm 1929 vào Huế gặp cụ Phan Bội Châu bị Pháp bắt rồi bị đày 10 năm tù ở Côn Đảo nên không thể tham gia khởi nghĩa. Sau khi ra tù, Nhượng Tống viết cuốn “Nguyễn Thái Học (1902 – 1930)”  cho phát hành rộng rãi rồi ông lặng lẽ trở về hành nghề thầy thuốc Bắc tại 128 phố Chợ Hôm, Hà Nội. Ngày 8 tháng 11 năm 1949, Nhượng Tống bị công an mật Việt Minh ám sát giết chết tại Hà Nội.
- Lãnh tụ Nguyễn Thái Học bị bắt và bị hành hình.
Khi ấy, các nơi hương thôn đều phải lập điếm canh nhật, dạ để kiểm soát những người lạ mặt qua lại trong làng. Tại ấp Cổ Vịt gần đồn Chi Ngại, tỉnh Hải Dương, bọn phu tuần ở điếm canh được tên chủ đồn Chi Ngại phát cho hai khẩu súng và mấy chục viên đạn.
"... Hồi tám giờ rưỡi sáng ngày 20 tháng Hai, năm tên phu tuần đương ngồi chơi ở điếm. Chợt thấy nhóm sáu người, ăn vận lối phu mỏ, vai khoác tay thông đi tới. Chúng liền ngăn lại hỏi thẻ.
Bốn người đứng lại đưa thẻ cho chúng coi, còn hai người kia nghiễm nhiên đi thẳng. Chúng vừa hô hoán vừa đuổi theo. Hai người cầm bom ném lại. Quả bom thứ ba không nổ, nhưng hai quả đầu tiên đã lộn đất trũng bằng cái thúng! Bọn tuần thấy thế nguy, giương súng bắn. Hai người khách lạ trúng đạn, ngã lăn ra mặt đất.
Chúng xúm lại, kẻ đâm bằng giáo, người đánh bằng gậy! Chán tay rồi chúng mới bắt trói. Trong khi ấy thì bốn người kia đã vừa ném bom lại, vừa tìm lối tẩu thoát! Những bom ấy, họ đã chứa trong tay thông mà họ khoác trên vai!
Hai người mà chúng bắt được, một người tức là anh Học, một người thì là anh Sư Trạch, một nhà tu hành giỏi võ, thường đi theo hộ vệ cho Anh. Anh Học bị chúng đánh gãy tay! Anh Sư Trạch thì bị chúng bắn què chân. Hỏi biết lý lịch rồi, chúng mừng rơn! Tuy vậy, chúng còn nhân nghĩa vờ:
- Khổ quá! Sao ông không nói ngay? Nếu chúng tôi biết ông là Nguyễn Thái Học thì chúng tôi mặc ông đi tự nhiên! Bây giờ đã trót lỡ rồi, làm thế nào cho được !
Anh Học cười:
- Ồ! Thôi cứ việc khiêng ta nộp với Tây mà lãnh thưởng...


Anh Học bị giam hơn ba tháng trời. Chiều ngày 16 tháng 6, Anh và các đồng chí trong số án chém, tất cả 13 người bị giải đi Yên Bái. Từ trong buồng giam kín bước ra qua trại giam ngoài, anh chào anh em nghỉ lại.
Anh vừa đi vừa nói:
- Chúng tôi chắc đi chết đây! Các anh sống lại, cứ công nào việc ấy nhé! Cờ độc lập phải nhuộm bằng máu! Hoa tự do phải tưới bằng máu! Tổ quốc còn cần đến sự hy sinh của con dân nhiều nữa! Nhiều nữa! Rồi thế nào cách mệnh cũng có ngày thành công !
Khi đến Yên Báy, chúng giam các anh vào nhà pha. Rồi bắt đầu từ 5 giờ rưỡi sáng hôm 17 tháng 6, các anh đã lần lượt bước lên đài vinh dự.
Đó là một khoảng đất ở gần trại Khố Xanh, chung quanh có lính ta, lính Lê Dương vác súng đứng vòng tròn. Các anh, từng người một, do lính lê Dương dẫn từ trong ngục thất Yên Báy bước ra.
Trước khi ra, chúng đưa rượu cho Anh uống. Nhưng Anh từ chối, chỉ đòi hút điếu thuốc lào. Người chết trước nhất là Nguyễn Như Liên, đến người thứ mười một là Nguyễn Văn Chuân, chỉ hô được hai tiếng “Việt Nam…” thì tên lính Lê Dương đứng cạnh đã bịt mồm không hô ra tiếng nữa! Anh Phó Đức Chính thứ mười hai, đòi đặt anh nằm ngữa để xem lưỡi máy chém nó xuống như thế nào! Anh hô được đủ bốn tiếng “Việt Nam vạn tuế !”
Anh Học lên cuối cùng, tỏ ra vẻ cực kỳ bình thản. Anh mỉm miệng cười, đưa mắt nhìn công chúng, nhìn quân lính, nhìn máy chém, rồi cất giọng đỉnh đạc, trầm hùng mà hô thật lớn bốn tiếng “Việt Nam vạn tuế !”…
*
(Trích Nguyễn Thái Học (1902 – 1930) - Nhượng Tống