Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Hòa bình, hòa hợp, hòa giải.


Trưa ngày 30/4/1975, chiếc xe tăng số má 390 China sản xuất gào rú hung hăng húc bay hai cánh cổng Dinh Độc Lập, đánh dấu miền Nam VN chánh thức gọn gàng về tay cộng quân Bắc Việt. Một phần tư thế kỷ Việt Nam Cộng Hòa gồng hết sức mình chống cự lại thảm họa dao búa, kết cục buộc đã lâm chung giờ phút chót.
Nội chiến dai dẳng Bắc dùng súng Tàu, Nam lấy súng Mỹ bắn giết nhau tương tàn đệ huynh từ giờ phút ấy đã chấm dứt. Nước VN nối lại sơn hà, tự Bắc vào Nam liền chung một dải đầu to đít nhọn cong cong hình chữ ét.
Chuyện dù đã mấy chục năm rồi mà cái vết dao thất trận cứ chém cứa mãi lòng người tha hương viễn xứ, khó khăn quá chuyện hòa giải hòa bình.
Bên thắng cuộc nắm giữ chánh quyền trong nước rồi nói gì chả được? Mệnh lệnh là chân lý. Công an quân đội báo chí tuyên truyền dùng đủ mọi cách củng cố di truyền chế độ.
Kẻ thua trận đi tù cải tạo rồi một số tìm cách hầu hạ nịnh nọt Bắc quân cầu cạnh kiếm mấy miếng cơm manh áo, một số vượt biên ra nước ngoài tìm tự do, tìm cách tranh đấu, mong mỏi sẽ có người kiệt hiệt đứng lên tập họp dân chúng mưu đồ phục quốc.  


Thống nhất lâu rồi mà thực tế lòng người vẫn chưa hoàn toàn thống nhất. Chánh quyền vô vàm sợ dân chúng tụ quần nổi lên lật đổ, họ bèn bên ngoài câu kết dựa dẫm China quân đội công an tuyên giáo hai nước cùng hợp tác giữ vững an toàn cho đảng, bên trong lệnh quân lính cầm võ khí trung thành với đảng chống diễn biến hòa bình tiêu diệt "bạo loạn", lệnh công an ra sức truy tầm "giám định tư tưởng", bắt khẩn cấp "bọn rận chủ" đem nhốt vô tù. Công an, quân đội được hưởng vô số đặc quyền đặc lợi, trở thành lớp ưu binh đảng phủ, sẵn sàng ra tay giết dân cứu đảng không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Ban tuyên giáo thời độc quyền sanh sát báo chí, các ký giả đưa tin gì, giấu tin gì phải răm rắp tuân theo lệnh đảng. Dư luận viên đảng cho tiền ùa lên net chửi bới mạ lỵ tràn lan, cố ý để gây ô uế mọi loại ý kiến trái chiều chống đảng. Đặc vụ hải ngoại trà trộn xứ người cao giọng "chống Cộng cứu nước", khéo léo gây chia rẻ, bôi bẩn lem luốt cho "phe mình" mau lẹ rã đám, cho cờ đỏ sao vàng giữ vị độc tôn trái tim dân tộc.


Rải rác tứ phương Âu Mỹ, các bậc tiền bối vượt biên mang tinh thần "mega chống cộng" dần dà bị thời gian làm cho suy kiệt. Tuổi cao sức yếu, mệt mỏi chán chường, tiền bối nao lòng thấy truyền nhân nối dõi đủ khả năng thay mình gánh vác công cuộc "đem tự do về cho quê hương" hầu như không có. Mỹ đế quốc thời khéo khôn tìm đủ cách làm ăn với CS đảng toàn diện mặn mà chỉ cốt để đưa cái lợi ích về cho nước Mỹ.
Than ôi ! Bốn chục năm đất lạ quê người lắm vị nằm gai nếm mật chống cộng với vô vàm bài viết lý lẻ hay ho, đọc tới đọc lui biết quá hay quá đúng mà đọc mãi cũng nhàm. Càng rầu hơn khi biết sự "viết cho đồng bào tôi đọc" mà thực tế có mấy ai rảnh đâu mà đọc. Lập trang web "dân chủ tự do", trồng thêm cái mầm cây tay bụm đồng xu "bấm vào đây để ủng hộ", nhưng rồi cả ngàn năm không thấy một ai "yêu nước" xùy ra cho chỉ một xu từ thiện. Rủ rê quần chúng đóng lệ phí kéo nhau cầm cờ vàng, tụ tập đả đảo "Bọn tà khách VC go home cút xéo gấp gấp" được cái hả hê xả xi trét tạm thời, rồi lại nhạt nhòa phai lợt ai về dinh nấy tự sướng tự buồn.


Than ôi ! Cái thực tế hiển nhiên mưu sự tại nhân thành tựu tại thiên rõ rệt quá. Quý vị tiền bối đi theo quốc gia hay tôn thờ cộng sản nay đã già thượng thọ cũng phải đi tìm mấy huyệt đất, dự phòng cái nằm xuống rã rời thân xác, nghìn thu tha hồ ngẫm suy vận nước.
Dù muốn dù không, bọn cháu chắc lớn lên sẽ tự chúng giải quyết chuyện đất đai núi sông biển đảo ông bà cha mẹ chúng nó để lại. Có thể chúng bán nước cho Tàu lấy tiền qua Mỹ sanh sống hóa thân làm công dân nước Mỹ. Có thể chúng tự nguyện xin nội thuộc làm một tỉnh của Tàu nhận quy chế tự trị như Choang, như Tạng. Có thể chúng, những truyền nhân Nam quốc gia sẽ biết bắt tay hậu duệ Bắc cộng sản, hòa bình - hòa hợp - hòa giải, cùng nhau hô biến VN thành một xứ rồng cọp, lấy quốc hiệu là nước "Cộng Sản Quốc Gia Việt Nam", lấy quốc kỳ đỏ vàng đâu lại thành một lá, lấy quốc ca chung hát gộp hai bài...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét