Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Đệ nhất công thần.


Xưa ở một cảnh đền có giặc to lắm. Ban ngày thì ong giẩy ầm ầm, ban đêm thì chuột phá lung tung.
Ông Thần không biết làm thế nào, sai hổ báo đến đánh ong thì ong nó nhẹ cánh bay lên trên cao, sai diều cắt đến mổ chuột thì chuột nó luồn lọt chui rúc xuống dưới đất.
Đã ba, bốn năm như thế, ông Thần lấy làm lo lắm, không biết tính cách nào cho trong đền được yên.
Một hôm ông cho đòi tất cả bộ hạ đến để bàn.
Có hai con Khổng tước đứng dậy thưa rằng:
- Ta đã dùng võ với bọn đó không xong. Nay ta thử dùng văn với họ xem sao.
Thần nghe nói, bèn sai hai con Khổng tước thử giở tài văn ra xem.
Hai con bèn xuống sân xòe đuôi ra múa. Múa luôn ba ngày.
Quả nhiên ong không dám bay, chuột không dám ra làm loạn trong đêm nữa.
Thần thấy vậy, khen rằng:
- Hai anh không phải dùng một tên quân nào, chỉ xòe mấy cái lông đuôi ra mà trị yên được giặc. Cái công thật là to vậy...
Rồi ông Thần làm sớ tâu lên Thiên đình.
Trên Thiên đình bèn ban xuống cho mỗi con một cái áo gấm và một đạo sắc, phong cho làm "Đệ nhất Công thần".
Bởi vậy thành ra mới có tên gọi là "Công". Và cũng từ đó, các đền chùa mới hay nuôi công cho công múa.
(Truyện cổ nước Nam)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét