Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Cuối năm đọc kinh nghiệm người .


Bài viết trên mạng lưu ý về cái kinh nghiệm sống trong thời nay giao tiếp đã làm sáng con mắt cho những ai "nhơn văn xã hội" còn mãi khờ khạo.
Rõ rệt, thế gian đương đầy ngập những Lý Thông chuyên chực ma lanh kiếm chác thời kẻ nai vàng đa mang ngơ ngác có ngày phải rút ra kinh nghiệm "đừng bao giờ đưa ra lời khuyên không đúng chỗ và ngừng ngay sự giúp người không đáng giúp", "muốn giúp ai phải nghĩ tới chuyện hãy giúp đỡ chính mình trước đã."
Tác giả chia sẻ nay vì sao khi bọn cò kè kéo đến "khởi xướng đàm đạo", đã cương quyết "không bán ý tưởng một cách miễn phí."
"Trong quá khứ, có rất nhiều lần mọi người mời tôi đi uống cà phê chỉ để “nhặt nhạnh những ý tưởng”. Cứ nghĩ thử xem, nếu bạn có vài triệu đô la trong ngân hàng là do “ăn cắp ý tưởng” miễn phí của tôi thì đó là điều không thể chấp nhận được, đặc biệt là bạn còn không thèm trả tiền cà phê cho tôi.
Họ không hiểu rằng tôi còn phải nuôi gia đình mình, phải trả các khoản vay nợ cũng như lãi suất ngân hàng. Họ không nhận ra rằng để dành thời gian ngồi cà phê với họ, tôi đã phải thức khuya đến 2 giờ sáng để hoàn thành công việc còn dang dở.

Nếu họ nghĩ rằng thời gian của tôi là thứ bỏ đi và không giá trị thì tôi cũng không dành thời gian cho họ làm gì ! Nếu mọi người không quan tâm tới bạn thì đừng nên giúp đỡ họ làm gì. Họ không xứng đáng để nhận sự giúp đỡ ấy.
Bây giờ đơn giản là tôi sẽ nói với mọi người về việc họ cần phải trả tiền cho mỗi lời khuyên nhận được từ tôi hoặc phí phải trả cho mỗi giờ đồng hồ ngồi nói chuyện. Phải, tuy có hơi khó nghe nhưng nó làm cuộc sống của tôi dễ dàng hơn và tôi hạnh phúc vì điều đó...
"


"Tôi luôn có hai quy tắc dành cho mình. Đó là:
Quy tắc thứ nhất: Không bao giờ đưa ra lời khuyên nào miễn phí.
Quy tắc thứ hai: Không bao giờ quên quy tắc thứ nhất.
Lần sau nếu có ai đó yêu cầu bạn chia sẻ và nói chuyện miễn phí thì đừng bao giờ đồng ý, hãy thương lượng để bạn không phải chịu sự thiệt thòi...
Mọi người sẽ luôn cố gắng để khai thác từ bạn nếu bạn cho phép họ làm thế. Bạn không có đủ thời gian để giúp đỡ tất cả mọi người vì thế hãy chỉ giúp những người xứng đáng được bạn giúp đỡ.
Hãy ghi nhớ một điều, người đầu tiên bạn cần giúp đỡ là CHÍNH MÌNH.
Nếu giúp đỡ người khác khiến bạn không vui thì đừng làm nữa. Đơn giản chỉ thế thôi..."
Đôi khi bạn nên có chút ích kỷ và đặt mình lên trên hết tất thảy những người khác, thậm chí bỏ qua cả những điều xã hội hối thúc bạn nên làm..."



"Điểm yếu lớn nhất của tôi là muốn giúp đỡ tất cả mọi người. Tôi giúp mọi người, bất kể họ có yêu cầu sự giúp đỡ hay không. Nhưng có một điều bạn không thể ngờ rằng những người bạn từng giúp sẽ có lúc làm tổn thương đến bạn.
Cách tốt nhất để biến bạn bè của bạn thành kẻ thù là cung cấp cho họ những lời khuyên mà họ không muốn nghe.
Khi tôi cho ai đó một lời khuyên, đó là điều tôi thực sự muốn giúp đỡ. Nhưng không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận sự giúp đỡ từ phía tôi, đó cũng là điều bình thường. Bạn không nên đưa ra bất cứ lời khuyên nào khi người ta không muốn đón nhận nó, hoặc có thể một ngày nào đó họ sẽ đổ lỗi cho bạn vì đã khuyên họ không đúng.
Tôi đã ngừng ngay việc giúp đỡ những người không muốn tôi giúp và điều đó khiến tôi có nhiều thời gian hơn cho bản thân mình và gia đình..."
Lời bàn luận.
Trời sanh trăm người trăm tánh nết trăm hoàn cảnh để cho họ vật lộn nhau giữa cái chợ đời cay chua bạc bẽo. Khôn sống mống chết, ai sớm ngộ ra luật chơi trầm lặng tự tin vững bước, ai nhân văn xã hội muộn màng lên bờ xuống ruộng đến khi ngộ đạt ra hiểu thói đời rồi ắt cũng sẽ được vực dậy.

Cái bang "đại minh chủ".


Đầu năm nước Nam mở võ lâm đại hội chọn minh chủ, cố quản bọn quần hùng thập nhị loại đương túi bụi hỗn chiến không ai chịu thua ai.
Đại đầu mục thần kinh lú cuồng mạn tánh năm năm vai trò, từ chó mèo gà vịt đến hào kiệt tứ xứ đều coi thường khinh rẻ, ấy vẫn cái mộng giữ ghế thêm nửa nhiệm kỳ.
Chọn đại minh chủ, đáng ra hắc bạch đạo giang hồ cử cao thủ tới kinh đô thi đấu tranh chấp. Kẻ có võ công bất khả thua sẽ cao lần cần lao, quần hùng tâm phục khẩu phục tôn ngôi minh chủ. Tuy nhiên, tin trước đại hội dĩ lậu, sẽ không có chuyện võ công tranh đấu mà chỉ có chuyện võ công cơ cấu trước từ bên nước mẹ.
Từ lâu, thiên triều đại hoàng đế đã chăm chú quan sát cuộc võ sự phương Nam. Hoàng đế e rằng giang hồ thuộc địa lỡ xui rủi đưa cao thủ "no U" lên ghế minh chủ thời khốn. Người bèn sai cao thủ đại nội đem mật thư sang, ý chỉ lệnh chấm xúy "Cái bang sang chảnh đích thực" mới phải là vị đại minh chủ bốn tốt mười sáu chữ.


Cái bang là bang hội của bọn nhà nghề đi ăn xin tứ xứ. Bầu đoàn thê tử của họ võ trang bị gậy, đi đâu đến đâu cũng mục đích mở miệng xin xỏ đủ thứ. Xin cơm ăn, xin nước uống, xin áo rách, xin quần đùi, xin đôi dép đứt, xin dầu hỏa xin than cám, xin tiền xu bạc lẻ xin Ô đê a viện trợ, xin vác xanh chích xin thuốc bổ uống, xin giúp xin đỡ hết thảy mọi bề. Lý do xin được kể lể ra rất tội nghiệp: do giao chiến tàn phá nặng nề hậu quả dai dẳng, do biến đổi khí hậu nảy sanh thiên tai mất mùa bão lụt hạn hán, do các thế lực chống đối diễn biến và tự diễn biến, do không biết làm được chi hết khiến nợ nần chồng chất phải vát mặt đi xin kiếm cơm miễn phí.
Bang chủ đi xin, phó bang chủ đi xin, tứ đại trưởng lão đi xin, bang viên bầy đoàn kéo nhau đi xin. Cái bang chuyên nghiệp đi xin thâm niên mãn đài đã nên thương hiệu một môn phái giang hồ hội nhập, không làm được gì mà vẫn có ăn có uống đều đều, vẫn cứ "ri đi pi lộc lộc phát" thiên hạ khắp nơi khâm phục vị nể.
Suy cho cùng, cái từ xa lệnh của Thiên triều hoàng đế vừa tánh quyết định, vừa rất ý nghĩa.

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Cách học biết tiếng Anh mau lẹ.


Thời nay tiếng Anh là tiếng giao tiếp quốc tế. Đi ra đàng nơi nầy chỗ nọ, gặp người ngoại quốc phải biết tiếng Anh để khi cần - mới biết cách nói nghe, hỏi đáp cho trúng ý.
Học trò học tiếng Anh thường bưng Anh văn ngữ pháp về nhà chất đầy cả một đống, rồi học ngày học đêm học sáng học tối hết sách hết vở, rồi khi nghe mấy ông tây bà đầm nói cũng y như con vịt nghe sấm !
Tiếng Việt nói tiếng một đã quen thành thử lâu lâu nghe tiếng Anh đa âm đọc nối ngữ điệu uốn éo, hiểu ra cho được cũng khó. Phi quý vị bác học, phần đông người ta học trước quên sau, học sau quên trước, nghe quảng cáo chui vô mấy trung tâm "ngoại ngữ", ra cầm lấy cái bằng tốt nghiệp đỏ chót mà thực sự biết tiếng Anh lõm bõm đôi câu ba chữ.
Học ngôn ngữ đầu tiên phải biết đó là cái phương tiện giao tiếp hằng ngày, giao tiếp được rồi mới tính đến chuyện văn bản viết lách, văn chương sách vở chữ nghĩa.
Trong vô vàm cách học kỹ năng nghe nói hiểu tiếng Anh cấp tốc, xin giới thiệu có một cái cách học biết tiếng Anh rất mau lẹ sau đây.


































( Nguồn: Dân Việt làm báo - Video )

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Giờ thứ 25.


Tin tức rộn ràng, ngay sau cuộc hội họp bàn chuyện ai lên ai xuống vừa dứt, chủ tịch Hùng liền vội vã khăn gói đi một mạch sang Tàu xin bái yết Tập hoàng đế.
Chuyến đi bất ngờ ai nấy giựt mình. Những tưởng trận đồ đấu đá kịch liệt giành ngôi đệ nhứt đẳng vinh hoa chỉ là của quyết đấu tay đôi hai ngài cả Lú và đồng chí X, ai dè giờ thứ 25 bỗng nẩy ra một cao tay quyền lực xon xen quá sức thượng thừa.
Chủ tịch Hùng sanh ngày 18 tháng giêng năm 1946, vị chi vài hôm nữa sẽ tròn 71 tuổi. Lẽ ra theo luật đờn ông nghỉ hưu, vị nầy phải về từ năm 2006, nhưng chắc vì quá khôn ngoan không ai qua mặt được, nên chi tiếp tục ngồi cống hiến cho nước tận nay.
Người tài cầm quyền thì có khi không cần phải xem xét chi đến tuổi tác. Bên China có Lã Vọng 80 tuổi thủ tướng nhà Chu, có Cam La 12 tuổi thủ tướng nhà Tần. Bên nước Nam có Lâm Bá Kiệt 81 tuổi giữ chức "Công hàm" thủ tướng ngon lành thời chủ tịch Hùng tiếp tục giữ ghế cai trị thêm 10 năm nữa cũng chuyện bình thường.


Ngụ ngôn dân gian kể chuyện ngao cò tương tranh ngư ông đắc lợi. Thường thường hai bên đấu nhau giành giựt không ai chịu ai, kẻ thứ ba xuất hiện đúng lúc mới là người hưởng lợi. Những âm mưu giấu mặt đâm thọt bôi xấu tung tin cố sức triệt hạ đủ kiểu của các phe phái trước đại hội XII, nhiều khi chỉ là những trò vụn vặt hạ cấp vô nghĩa lý. Ở cái xứ lâu đời nhược tiểu dưới trướng China, người cao tay thoáng qua đã biết chắc phải làm cái gì mau lẹ gọn gàng nhứt, nhẹ nhàng nhứt mới đoạt lấy được cái ghế quyền lực.
Thiên hạ ngờ rằng chủ tịch Hùng sau cuộc "hội đàm chánh thức", chỉ cần tìm đến nhỏ nhẻ bí mật khởi tấu với Tập hoàng đế như dưới đây, coi như sẽ đắc ý xong xả:
"Khởi bẩm Hoàng đế bệ hạ. Nếu người chấp nhận xét cho Hùng hói hạ thần được giữ chức An Nam quốc vương, hạ thần xin một lòng trung thành quyết liệt đảm bảo mọi lợi ích cốt lõi của China. Thần sẽ êm ái trao hết bể Đông, Hoàng Sa, Trường Sa cho bệ hạ. Thần sẽ hạ lệnh thủ tiêu lịch sử An Nam, sẽ trừng trị mọi kẻ dám biểu tình chống đối thiên triều, sẽ phát động lại cái trào lưu "chống Mỹ cứu nước". Thần sẽ mở cửa cho mọi hàng hóa made in China tự do vào An Nam, sẽ chỉ ưu ái cho các công ty China mới được quyền thắng thầu mọi công trình kinh tế. Thần sẽ mở rộng khai thác bô xít cung cấp nhôm giá rẻ cho ngài. Thần sẽ cho nhập than tổ ong China về đốt thêm lò nhiệt điện bảo vệ môi trường cho An Nam hưởng phước báu mùi vị đô hộ phủ..."



Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Đời vắng em rồi.


Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu,
Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu.
Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối,
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau.

Trai lỡ phong vân gái lỡ tình,
Này đêm tri ngộ xót điêu linh,
Niềm quê sực thức lòng quan ải,
Giây lát dừng chân cuộc viễn trình

Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lá hoa dung,
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo,
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.


Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay.
Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung một hướng say.

Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai.
Ra đi chẳng hứa một ngày mai.
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,
Đời vắng em rồi say với ai?



Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây, người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng?

Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không?
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi,
Thoảng gió... trà mi động mấy bông

(T/g Vũ Hoàng Chương - Mây 1943)


Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

IS đánh chiếm hết Libya, châu Âu ắt lâm nguy.


Nhà nước Hồi giáo IS đang mau lẹ đưa quân sĩ tiến sang chiếm cứ Libya, địa đầu cửa ngõ mở thông lối biển vào Âu châu già cỗi ho hen, yếu mềm nhu nhược.
Ba nghìn quân thánh chiến có sức giúp đỡ của bọn Ả rập cực đoan bản địa, đã mau lẹ làm chủ Sirte, thành phố cảng biển Địa Trung Hải, lập ra thủ đô mới.
Thiên hạ đồ rằng trùm sò Abu Bakr al-Baghdadi đã bí mật đến đó, ung dung chỉ đạo bọn IS tác chiến, gấp rút tiến hành " tổng tiến công chiến lược, giải phóng hoàn toàn Libya", lấn sang Tunisia, Ai Cập, Algeria, Morocco... hết cả Bắc Phi mênh mông Hồi đạo.
Bọn IS chiến thắng lẹ là nhờ biết học cách đánh của quân Mông Cổ và quân CS, đánh chớp nhoáng, tàn sát dân chúng thảm khốc, thiết lập nền cai trị sắt máu khiến thiên hạ sợ hãi thuần phục. Thực vậy, thế kỷ XIII, từ một nhúm chiến binh du mục tinh nhuệ, Thành Cát Tư Hãn biết lấy ngựa và kiếm sắt hình thành kỵ binh cơ động, đánh lấy Á Âu nhanh như lốc xoáy. Triết lý của Thành Cát Tư Hãn rất đơn giản, ra quân xâm lược, đánh đâu giết đó, chặt đầu thảm sát tất cả ai dám chống cự lại.
Quân IS thế kỷ XXI thay ngựa bằng xe bán tải Toyota cơ động, thay gươm giáo bằng súng AK, B40 China sản xuất và cũng đánh đâu giết đó để thiên hạ hoảng loạn.
Lối đánh thần tốc, táo bạo, xông thẳng kẻ thù mà giết, chỉ 800 quân IS tinh nhuệ rừng rực khí thế cũng đủ đánh tan 30.000 quân Iraq võ trang tận răng ở thành Mosul, bắt hết tù binh đem ra xử bắn, không cần giam giữ tốn cơm tốn sức !


Cái khôn ngoan nhứt của bọn IS là lôi kéo được dân Hồi giáo địa phương "sống, chiến đấu, lao động, học tập theo gương lãnh tụ Abu Bakr al-Baghdadi vĩ đại", tâm lý chiến truyền thông, âm thầm thiết lập mạng lưới "IS nằm vùng" để khi "giải phóng quân IS" tràn tới, là bọn này lộ ngay mặt "biệt động thành", ngồi xe máy giương cờ đen giúp IS đi tiếp quản, xum xoe giúp thiết lập hệ thống cai trị rất nhanh chóng.
Đứng chân ở bờ biển Bắc Phi nhìn sang Âu châu quả nhiên như thấy miếng chả lụa ngon lành đánh chiếm quá dễ. Châu Âu Thiên chúa giáo hiền lành, thực thà, nhân hậu, thích sống hòa bình như bầy cừu non làm gì cũng sợ. Hồi giáo IS nằm vùng ở đây thời nhiều quá vô số kể, chực sẵn sàng phất cờ đen lên khi cơ hội chợt đến đến. Bọn chiến binh người Âu vượt nước Thổ đến Syria huấn luyện, được biệt phái trở về trà trộn, nấp mình nòng cốt chờ thời "lập ban quân quản".
Sử ký ghi chép, thế kỷ thứ VII, truyền nhân của Mohammed là Umar Khattab từ đất Ả Rập Saudi đã lợi dụng khoảng trống quyền lực Trung Đông, Bắc Phi để mau lẹ đem kỵ binh Hồi giáo tràn lan chiếm hết. Quân Hồi giáo sau đó vượt Địa Trung Hải sang đánh Âu Châu, chiếm đóng Tây Ban Nha, Hy Lạp, cướp phá vùng duyên hải Nam Âu, giết dân châu Âu chết như ngóe. Sang thế kỷ XIV, quân Hồi giáo ở Thổ Nhĩ Kỳ khi không cũng lớn mạnh mau lẹ như quân IS ngày nay, đánh chiếm Trung Á, Bắc Phi, rồi đem quân lên đánh Âu châu, thiết lập một đế quốc Ottoman Thổ Nhĩ Kỳ khá rộng lớn.


Than ôi ! Âu châu đã hai lần quân Hồi giáo kéo sang đánh phá, đã một lần quân Phát xít cai trị đày đọa. Khi các chiến binh Hồi giáo IS nổi lên tràn lan Syria, Iraq, chúng rất tham vọng lập lại một đế quốc Hồi giáo giống như cái thời xa xưa cũ. Chúng dùng quân cơ động đánh chiếm nhiều vùng mau chóng, tiếp tục truyền thống cắt cổ chặt đầu cai trị dân chúng. Nay IS đã tràn qua Bắc Phi châu, chuẩn bị bàn đạp đánh sang Âu châu ngon như cục chả.
Ấy vậy mà châu Âu vẫn thản nhiên nhìn Libya đương bị quân IS tràn ngập nhiều nơi. Châu Âu vẫn dửng dưng nhìn hàng vạn chiến binh da đen Phi đạo Hồi hân hoan gia nhập đội ngũ chiến binh IS. IS tự do lập nhiều trại huấn luyện ở Libya, Ai Cập. IS bắt vô số người dân đem ra giết thị uy. IS có khả năng đã chiếm hữu được nhiều tấn vũ khí hóa học, vũ khí vi trùng kịch độc, chuẩn bị đem qua châu Âu bất cứ khi nào.
Quân đội Nato thì án binh bất động vì sợ "ảnh hưởng hòa bình thế giới", các lãnh đạo Âu châu thì có vẻ thích gái gú, rượu ngon, đi chơi gôn, du thuyền du hí du lịch, chỉ biết chống cự quân IS bằng cách ra "nghị quyết", lo sợ hành động mạnh tay sẽ lôi kéo quân IS chúng trả thù. Châu Âu hình như không biết rằng, nếu hôm nay thờ ơ dung dưỡng IS để chúng chiếm hết Libya rồi lan tràn khắp Bắc Phi thì hằng triệu mạng sống dân Âu một ngày gần đây sẽ vô vàm nguy hiểm...





Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

Trâu béo kéo trâu gầy.


Xưa có ông quan sức cho dân trong làng mỗi nhà phải một con trâu đưa lên rừng kéo gỗ.
Có một nhà, hai anh em, trâu anh thì béo tốt, mạnh mẽ, trâu em thì gầy gò, ốm yếu cũng phải đưa cả đi với các trâu kia.
Đến khi vào rừng, trâu người ta thì veo veo kéo gỗ đi trước, mà trâu của hai anh em nhà nọ thì lận đận lại sau như nặng nề khó nhọc lắm.
Tại con trâu của em yếu, không đi được, người anh phải lấy dây buộc mũi trâu của mình vào sừng trâu của em cho nó kéo đi.
Lúc ông quan đến kiểm soát, thấy vậy quở rằng:
- Hai chúng mầy làm cái trò chơi gì mà chậm trể như thế ? Mau ! Kẻo có đòn bây giờ.
Người anh vội thưa rằng:
- Bẩm quan lớn, số là con trâu của chú nó yếu, con trâu của tôi khỏe, nên chúng tôi phải giúp sức đỡ nhau, "Trâu béo kéo trâu gầy" đấy ạ.
Ông quan xét quả thật, tha cho con trâu yếu về.
(Truyện cổ nước Nam)


Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Bình Phước xử thảm án.


"Thiện ác đáo đầu chung hữu báo,
Cao phi viễn tẩu, dã nan đào..."
Vụ án sát thủ đêm mồng 7/7/2015 đột nhập tư gia giám đốc gỗ Quốc Anh (Bình Phước) khống chế, trói tay cột chân rồi vung dao cắt cổ giết sạch cả nhà sau hơn năm tháng, nay đã được nhà chức trách đem ra xét xử.
Quá trình án sự xã hội biết rõ rệt nhờ báo giới cấp tập thông tin hằng ngày từng li tí, thậm chí báo mạng còn phóng tác đủ thứ giật gân liên quan trên trời dưới đất kích thích thiên hạ ồ ạt tò mò nhiều chuyện.
Trụ cổng ngôi nhà vị cố giám đốc xây quá ấn tượng cái lưỡi hái lộc lợi, giai do ắt bọn thợ nề bày vẻ. Kiểu xây cất dị dạng thiếu hiểu biết, thầy phù thủy nói có thể sẽ thu hút kích động bọn ma vương cắt cổ kéo tới sự sanh sanh sự.
Thực tế nay rõ, làm kiểu lưỡi hái hái lợi đâu chẳng thấy, thấy vẻ cái liềm tử thần xui xẻo báo điềm sẽ bị sát thủ cắt cổ chết hết cả nhà.
Nhà nghiên cứu góc cạnh khác thì nói, ở dưới trào CS cai trị, xã hội từng bước bị súc vật hóa. Văn hóa bác, giáo dục bác, học theo bác đã khiến không ít thanh niên hóa ra những con quỷ dữ không còn một chút tánh người.


Sự bắt được bọn nầy đem ra xử tội, có thể báo thù cho các vị oan hồn uổng tử ngậm cười chín suối, có thể khiến thiên hạ hả dạ sự ác lai ác báo trừng trị, nhưng tác động hình pháp xử tử bọn nầy, dù muốn dù không, thực ra chỉ là cái sự ra tay chặt ngọn chớ chưa phải đào trừ loại bật gốc rể tội ác.
Ngọn tội ác chặt mà gốc sanh cái ác hãy còn thì chẳng bao lâu, tội ác sẽ lại tiếp tục sanh sôi nẩy nở đẻ mọc rất nhiều nhánh đồng dạng "các bác cứ bắn em chết đi cũng được, em uất ức lâu lắm rồi, nên mới làm như vậy" vô vàm nguy hiểm xã hội. Kẻ gây án kiểu nầy biết thế nào rồi cũng sẽ bị trả giá, thế mà vẫn chấp nhận xuống tay hạ thủ bất hoàn, sát nhơn phục hận, thì pháp luật dưới mắt chúng đã hoàn toàn vô nghĩa lý. Dụng pháp tử hình chỉ là chuyển chúng từ kiếp tội đồ dương gian sang dạng ác quỷ cõi âm đi báo hại trần thế thêm lắm kinh hãi mà thôi.
Muốn đạo đức xã hội phục hồi, muốn cho con người tốt đẹp văn minh lên lên thì phải thay ngay tận gốc cái "văn hóa giáo dục bác", xóa bỏ mọi giáo điều ma vương quỷ dữ, đem cái nhơn tánh lễ giáo minh tâm luân lý ngày xưa nuôi cấy lại tâm hồn ngay từ thủa nhi đồng ấu học, làm cho thiện căn lòng người nẩy nở mạnh dần mới chiến thắng ác nghiệp.


Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

IS dùng bài học chiến tranh VN ?


Năm 1975, Bắc Việt ồ ạt tiến quân xuống tràn ngập Sài Gòn, chánh quyền miền Nam tự do sụp đổ, bán đảo Đông Dương bị CS nhuộm đỏ toàn thể.
Chánh nghĩa quốc gia đại bại cũng vì nước Mỹ hỗ trợ quân đội VNCH sai sách nửa vời ba phải, vừa chơi trò nước đôi tiếc của nản lòng, giờ phút chót bỏ mặc đồng minh chết ngáp.
Kháng chiến quân VC lúc đầu là bọn cán binh nằm vùng, chuyên gia chiêu dụ mọi thành phần bất mãn xã hội gia nhập du kích, dụ dỗ thiên hạ "nghe theo bác" đốt xóm phá cầu, quấy rối đời sống bình yên xã hội, từng bước phá hủy nền tảng dân chủ chế độ.
Năm 1959, Bắc Việt mở đường mòn HCM đưa súng đạn, cố vấn Nga Tàu, quân lính vào Nam, phối hợp nhịp nhàng du kích, ra sức công đồn diệt viện, cướp đất giành dân.
Lửa chiến tranh bùng cháy dữ dội, CS phất lên nhờ vào cái não trạng u mê dân chúng, lấy nông thôn bao vây thành thị, du kích chiến vận động chiến, từ tốn kháng chiến trường kỳ. VNCH đương cự CS giống hệt như Iraq, Syria chống cự IS ngày nay. Tinh thần lính tráng ra trận mà quá sợ chết, chưa đánh đã tìm đàng chạy, hoặc run rẩy đội tay lên đầu xin nộp mạng, đánh đâu thua đó.
Nước Mỹ lâm thế phải đổ quân vào cứu nguy khẩn cấp, thế là trúng ngay kế "dụ Mỹ xâm lăng" của Hà Nội. CS Bắc Việt sung sướng được dịp hô hoán, tố cáo, sách động, lôi kéo hàng triệu cán binh sôi máu vào Nam quyết tử đánh Mỹ.
"Này, Tổng thống Giônxơn ! Ngươi hãy công khai trả lời trước nhân dân Mỹ và nhân dân thế giới: Ai đã phá hoại Hiệp định Giơnevơ, là Hiệp định bảo đảm chủ quyền, độc lập, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của nước Việt Nam ? Phải chǎng quân đội Việt Nam sang xâm lược nước Hoa Kỳ và giết hại người Hoa Kỳ ? Hay là Chính phủ Mỹ đã đem quân đội Hoa Kỳ đến xâm lược nước Việt Nam và giết hại người Việt Nam ?..."
Sau 20 năm dài ròng rã, quân đội Bắc Việt đã đại thắng chiếm gọn miền Nam. Ba triệu người Việt liều mạng rời bỏ tổ quốc vượt biên tỵ nạn. Nước Mỹ và đồng minh thất bại đích đáng vì những chánh sách nửa vời trong cuộc giúp sức VNCH chiến đấu bảo vệ các giá trị tự do, văn minh tiến bộ.


Có vẻ như bọn IS ngày nay có ngâm cứu cuộc chiến tranh CS "chống Mỹ cứu nước", tìm được cái cách cho chúng bắt chước gây sự"giải phóng Iraq, Syria, Libya", tiến tới đánh chiếm Âu châu, chọn Roma xây cất thủ đô của cái "nhà nước Hồi giáo vĩ đại".
- IS dụ dỗ thanh niên cực đoan gia nhập "giải phóng quân IS", vẽ vời ra một nhà nước viển vông sung sướng hòng thu hút, y theo cái kiểu "thế giới đại đồng".
- IS xây dựng hình ảnh một "lãnh tụ vĩ đại"cho trùm Abu Bakr al-Baghdadi, giống như CS vẻ vời ra hình ảnh một "bác Hồ cha già dân tộc".
- IS trang bị AK, B40 do Nga, Tàu sản xuất, cướp thêm súng Mỹ chiến đấu. Chiến binh IS không có lực lượng Không quân đem bom đi ném, hoàn toàn giống cán binh CS.
- IS mong mỏi quân Mỹ đổ bộ vào Syria, Iraq đánh nhau với chúng hòng được dịp hô hoán về một "cuộc thánh chiến sấm truyền" danh chánh ngôn thuận, hấp dẫn bọn Hồi giáo cực đoan thế giới ùn ún kéo đến tham gia công cuộc "chống Mỹ cứu đạo Hồi".
- IS phát động chiến tranh trường kỳ thánh chiến, sử dụng sát thủ cảm tử đi kích nổ diệt thù , bắt chước kiểu các vị Lê Văn Tám, Nguyễn Văn Trổi từng ra tay lừng lẫy.
- IS bị không quân các nước dội bom quá sức ác liệt mà không hề nao núng, giống hệt Bắc Việt bị Mỹ dùng B52 ném bom rãi thảm kinh khủng mà vẫn không hề si sứt.
- Trước, chánh khách Mỹ đề nghị xáng gấp mấy quả bom nguyên tử xuống Hà Nội, Hải Phòng, Thanh Hóa, Quảng Bình, Khe Sanh dẹp cho mau họa xâm lăng CS nhưng chánh phủ Mỹ từ chối. Nay, cũng có vị chánh khách Mỹ khác đòi phải xáng bom nguyên tử cục bộ vô căn cứ IS và... cũng bị từ chối.
- Nữ thầy bói Vanga mù hai con mắt mà lại thấy trước rất rõ tương lai, bà nói chừng hơn 20 năm nữa, quân Hồi giáo IS sẽ "tiến về giải phóng Roma, chiếm hết Âu châu", kết thúc 20 năm trường kỳ thánh chiến. Hình ảnh chiến thắng của IS mà bà báo trước ấy, chắc cũng y đúc quân CS tiến về Sài Gòn bốn chục năm trước...



Lời bàn luận:
Khủng bố IS đang khởi sự chiêu thức nội công ngoại kích. Bước đầu chúng lùa cả triệu người di cư Hồi giáo sang châu Âu cư trú. Người Âu Thiên chúa giáo ở đây đang phong trào sợ đẻ, lần hồi già lão hết không con không cháu. Hồi giáo thời khác, họ có quyền lấy ba bốn vợ, thích thú lắm cái sự sanh con đẻ cái vô giới hạn, cấp số nhân lên dòng giống Allah. Vì thế, chỉ thêm hai thập kỷ nữa, châu Âu sẽ ngập tràn người Hồi lấn át.
Sự khác biệt tôn giáo, cộng thêm lòng khao khát trả thù dân Âu bản địa kỳ thị khiến họ phải sống cực sống khổ, người Hồi giáo châu Âu sẽ là môi trường địa lợi, là lực lượng thánh chiến giúp bọn IS thực hiện giấc mộng "Hắc hóa toàn cầu".
Xuất phát từ cái cầu nối Á Âu thuận tiện nước Thổ đạo Hồi, từ Libya băng qua Địa Trung Hải, các binh đoàn thiện chiến IS phê thuốc lắc kết hợp Hồi giáo Âu châu "đấu tranh chánh trị", sẽ ồ ạt đến đánh chiếm Roma, bắt sống đức Giáo Hoàng, hạ lệnh Âu châu già nua phải buông võ khí, lo đi xây trại tập trung tự nhốt y như cái thời Đức quốc xã.
Chiếm châu Âu xong xả, nhà nước IS sẽ cho quân tràn sang Đông Nam Á, IS hóa các xứ có Hồi đạo Nam Dương, Mã Lai, Thái Lan, Phi Luật Tân... rồi tập trung binh lực đánh chiếm bán đảo Đông Dương, tràn lên làm chủ Hoa Lục...
Than ôi ! Lịch sử éo le vẫn thường lắm những thích thú lập đi lập lại. Quân Tàu chắc khi ấy đã chiếm cứ bể Đông được rồi, nước Nam ta khi ấy ắt CS đã tự nguyện lãng tử hồi đầu, xin về lại cái kiếp xưa An Nam đô hộ phủ.
Người China sẽ hạ lệnh biến Đông Dương thành đệm lót "chiến trường chính" chống quân IS. An Nam khi ấy ắt lại "vinh dự được chọn làm nơi đụng đầu lịch sử CS - IS".
Dưới sự "lãnh đạo sáng suốt của đỉnh cao trí tuệ" khi đó, chắc chắn dân ta sẽ hát tiếp bài ca ra trận, đem cờ đỏ ra giao đấu với cờ đen !





Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Cà phê đắng cà phê đá.


Thế kỷ XIX bên Pháp có ông Honoré de Balzac viết nhiều truyện cay cú chửi đời đen bạc.
Ông có cái lạ sáng viết, trưa viết, chiều viết, đêm tiếp tục viết từ một giờ khuya đến bảy giờ sáng, chợp mắt xong hai tiếng thức dậy ăn ổ mì xíu qua loa, rồi lại ngồi viết như bị con ma chữ nó hành.
Người ta hỏi viết gì mà viết dữ vậy, ông bèn trả lời đời ông là một cái đời thất bại, thất bại toàn diện, thất bại sâu sắc, thất bại triệt để, thất bại chua chát, thất bại thảm hại, thất bại không còn gì để nói nữa nên ông phải viết, viết hoài, viết mãi, viết chửi đời cho đã.
Ăn ít chơi ít ngủ ít lại viết nhiều như thế, năm Balzac 51 tuổi thời qua đời. Cái kiểu sống sanh hoạt dị thường phá hoại sức khỏe, xét cho đương nhiên, đời ông cũng gọi là đã sống thọ xưa nay hiếm. Nhà quảng cáo thấy vậy bèn nói cái năng lượng giúp sống lâu viết nhiều như vậy, đó là nhờ Balzac ghiền cà phê đắng.
Cà phê đắng pha đặc đến nỗi thả cái muỗng vào không chìm. Người thường hớp một hớp ít nhất ba đêm trằn trọc không ngủ. Vậy mà trung bình, mỗi ngày Balzac uống sơ sơ phải đến 50 tách. Cà phê đắng ấy lại còn không bỏ đường, chỉ vắt vài giọt chanh giúp Balzac cái cảm giác uống nuốt vị đời đắng và chua, ra chữ ra nghĩa.
Có thể nói, nếu thi thánh nước Nam ta nhờ ăn khoai lang mà ra được thơ Truyện Kiều, trở nên nhà đại thi hào dân tộc, thời văn thánh Balzac nhờ uống cà phê đắng mới có cái Tấm trò đời mà ra một đại văn hào nước Pháp.


Thế kỷ XIX bên Áo lại có ông Ludwig van Beethoven người Đức hành nghề chơi đờn Piano, sáng tác nhạc không lời nhiều loại, nghe rất đã lỗ tai, sướng lắm.
Beethoven viết nhạc hay, chơi đàn giỏi, phải cái tội ông quá ốm yếu đủ thứ bệnh: giang mai, lậu, ho lao, xơ gan cổ trướng, viêm đại tràng, ngộ độc phóng xạ chì hóa chất, viêm tai giữa, xơ cứng thính giác, điếc đặc toàn diện. Ngoài thân mắc bệnh, Beethoven còn mang thêm lắm khổ bệnh trời hành, tâm cơ xa xót.
Cha ông là một kẻ xấu xa thô lổ nghiện rượu bạo tàn, mẹ ông chỉ một cái nghề đau ốm nằm liệt giường liệt chiếu. Ông yêu đơn phương một cô học trò học nhạc, hẩng hụt bị cô ta cự tuyệt phải cả đời thất tình đau khổ. Sống cái đời đau ốm túng thiếu bữa đói bữa no khổ cực, ấy khi người anh ông mất, còn cáng thêm cho ông phải nuôi một thằng cháu ôn đâm mệ chém hội đủ mọi loại xấu xa trên đời: đĩ điếm, dối trá, rượu chè cờ bạc, trộm cắp, tàn nhẫn. Chính cái thằng cháu này nó đã hành ông tơi tả cho đến tận cuối cuộc đời, khi ông không may đói quá ngất xỉu giữa đàng, co quắp nằm trong băng giá, khạc ra từng đống máu mà chết, nó vẫn đứng ngó ông cười mai mỉa...
Tội nghiệp thay Ludwig van Beethoven ! Cái năng lượng giúp ông sáng tác, cái thú vui hưởng thụ vật chất duy nhất ông thèm thuồng chính là ly cà phê đá lại hiếm hoi quá, bữa không bữa có. Nghèo túng khổ sở, mỗi khi có ai tặng cho cân cà phê hạt, ông tỉ mẩn đem cất giấu thằng cháu. Khi thèm uống, ông đếm ra đúng chẳn 52 hột, tự tay đem rang, tán nhỏ, lọc chế thêm muỗng đường, bỏ thêm vào mấy cục nước đá lạnh đầy ly rồi mới ngồi thưởng thức từng ngụm...


Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Cụ Tố Như và truyện Tàu.


Trịnh Nguyễn phân tranh nước Việt chia hai, xứ Hà Tịnh ở đàng Ngoài có quan đại tư đồ Nguyễn Nghiễm sung túc giàu sang, đông con lắm vợ. Trong số các con quan Nghiễm, nổi tiếng nhứt cậu ấm Tố Như sanh ngày 3/1/ năm 1766, tinh thông ngôn ngữ, thích thú sự học tiếng Tàu làm thơ làm phú.
Đàng Trong gặp hồi loạn lạc, quân Tây Sơn cơ hội nổi lên lật chúa Nguyễn, nhân thể thẳng ra Bắc hà dẹp luôn chúa Trịnh, thống nhứt đất nước.
Tàn dư cựu Nguyễn là Ánh lẩn trốn chui lủi đất đảo Phú Quốc, may nhờ có tay chân cựu trào trợ sức, bèn chiếm được Gia Định, đăng bảng chiêu hiền đãi sĩ tìm người giúp Ánh đoạt lại giang san.
Bấy giờ quan Nghiễm chết, ấm Tố thất thế vì triều Tây Sơn, bèn tìm cách bỏ vô Nam giúp chúa Nguyễn Ánh đánh phá "ngụy Tây" trả thù. Không may cho Tố, có kẻ chỉ điểm, quân Tây Sơn bèn bắt đem đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi mới tha cho về nhà.
Thế thời thay đổi mau lẹ, Ánh diệt được Tây Sơn, lên ngôi vua gọi là Gia Long, đóng đô đất Huế. Ấm Tố làm đơn báo công thành tích, kể lể gốc gát này nọ, vua Gia Long chiếu cố cho Tố được làm quan, thụ đắc vinh hoa phú quới đủ đầy.


Tánh nết quan Tố Như khinh người, ngạo mạn, luôn tự phụ ta đây tài giỏi hơn tất cả, ai cũng ghét. Nhà vua lại càng không ưa, nhưng thấy Tố giỏi tiếng Tàu nên vẫn lưu dung sai đi sứ qua Tàu mỗi khi cần có việc.
Một lần sang Tàu làm sứ, quan Tố lang thang mấy quầy sách cũ, tình cờ mua được cuốn truyện Tàu có tiêu đề Kim Vân Kiều tác giả Từ Vị đem về đọc, lấy làm tâm đắc, bèn chọn làm sách gối đầu giường, quý báu hơn vàng ngọc.
Làm quan một thời lâu lắc, Tố Như lưu chuyển về Quảng Bình làm Cai bạ trực thuộc tỉnh. Quảng Bình khi ấy là vùng đất đói khổ cát trắng khô cằn, dân chúng không có gạo ăn phải quanh năm lấy khoai lang cầm hơi mà sống.
Tố quan bây giờ đã già lên cụ, đi lên đi xuống, thấy đất thì toàn cả cát, người thì toàn là bọn bần tiện keo kiết, chán nản quá bèn sáng kiến lấy truyện Tàu gối đầu giường ra phổ thơ, giết thì giờ cho qua ngày đoạn tháng.
Ngày ngày, cụ Tố đọc một trang truyện Tàu rồi nghí ngoáy chuyển xuôi sang vần độ ba bốn câu, trau đi chuốt lại, sửa tới sửa lui bao giờ cho câu thơ trở nên hay ho hết ý mới thôi. Một ngày ba câu. Mười ngày ba chục câu. Một trăm ngày ba trăm câu. Một ngàn ngày ba ngàn câu... Cả thảy hơn ba năm cụ Tố Như ăn khoai phổ thơ đứt cả ruột, xong xả hoàn thành 3.254 câu thơ tinh luyện, truyện Tàu Kim Vân Kiều đã thi hóa xong ra truyện thơ ngâm đắc ý...


Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Hà Nội sắp hết thời.


Nghe tin "CS trung ương" chỉ định tướng CA Nguyễn Chung làm đô trưởng Hà Nội, bàn dân thiên hạ khắp nơi bèn cả cười chua chát, Hà Nội sắp hết thời rồi !
Trông mặt bắt hình dong, lợn có béo thì lòng mới ngon, cái mặt tướng Chung thấy quá đau khổ như ông ta bị ai lấy mất sổ gạo phải triền miên ngủ đói. Hiếm hoi lắm tướng mới cười, nhưng mà cái nụ cười của tướng ấy cũng nhăn nhó rầu rĩ mang hơi hướm cái đau người đờn bà rặn đau đẻ, trông quá sức oải.
Người nào mặt khá má buồn, cặp mắt không có thần sắc, trán bị mấy đường nhăn tù hãm u tối - theo nhân tướng học - chính là những kẻ đặc biệt nhớ lâu, thù dai, ngu dài dài, cố chấp, định kiến, khi có quyền đã ra tay là ra tay cạn tàu ráo máng, chặt chém tàn bạo, bất cập nhơn tình, rất chi kinh khủng.
Than ôi ! Buổi chợ chiều CS sắp suy vong tàn tạ, cái công thức bạo lực cứu đảng "còng công an, súng quân đội, mật thám Tàu, ghế di truyền con cháu" tuyệt vọng giữ độc quyền cai trị đã khiến tướng tá công an được lên đời ồ ạt. Họ nhận đảng lệnh khoát áo dân sự, đổ bộ sang nắm giữ mấy ghế ngồi "chiến lược" trong các cơ quan công quyền, sẵn sàng thực thi sự vụ lệnh dẹp loạn cứu đảng .


Học nghề công an kiếm sống, chuyên môn duy nhứt có được là đi điều tra, truy bắt, tống giam mấy kẻ vi phạm luật lệ chế độ đặt ra. Lệ đời, dưới con mắt bác sĩ, khắp nơi đều ăm ắp các giống vi độc trùng cần phải đem thuốc sát trùng ra mà diệt. Cũng vậy, dưới cặp mắt công an, nước Nam chật ních "các thế lực thù địch phản động nguy hiểm" đang âm mưu lật đổ chế độ ta, cần phải bắt hết đem đi nhốt trừ họa.
Nhà nghiên cứu nói thủ đô là đất nghìn năm văn hiến, là bộ mặt tiêu biểu đất nước lại đang bị CS làm cho lem luốt. Cầm quyền Hà Nội đúng ra phải là người có đầu óc kinh bang tế thế, bác cổ thông kim, siêu phàm tài giỏi, xuất thân trong giới trí thức kỹ trị, mới họa may cứu được cái thủ đô đang lụn bại kinh tế, bát nháo văn hóa, suy đồi đạo đức, khốn nạn xã hội; mới họa may đổi cốt đổi căn con người Hà Nội tham lam hung ác trộm cắp gian tà, chuyển sang lối sống đường hoàng tử tế.
Nay "CS trung ương" bác bỏ kỹ trị, lệnh đưa cặp còng công an ra trị quốc, chứng tỏ "trung ương" đang rất lo sợ dân Hà Nội bất mãn nổi dậy, xông đến tận nhà các "trung ương" để hỏi tội một khi "Kách mệnh Lộc vừng" bùng nổ. Đây chính là nguyên nhân quyết định khiến "CS trung ương" phải sử dụng công an làm lực lượng cứu cánh bảo vệ mình.
Ý kiến phản đối thì nói tướng Chung vừa làm công an, nhưng thực ra cũng một tay "kỹ trị thượng thặng". Lý do tướng ấy có vô số bằng cấp trí thức ồ ạt.
1. Cử nhân Đại học Cảnh sát nhân dân chuyên ngành Điều tra tội phạm.
2. Cử nhân Đại học Thương mại Hà Nội ngành Quản trị kinh doanh.
3. Tiến sỹ Luật (tháng 3.2014)
4. Lý luận chính trị Cao cấp.
5. Ngoại ngữ Anh bằng C.


Tuy nhiên, nhà nghiên cứu phản bác, xét kỷ khi tướng hành nghề công an đã nhận vô số tước hiệu oanh liệt như anh hùng lực lượng vũ trang, huân chương quân công, chiến công, các loại bằng khen trung ương cấp cho vô số, chất đầy mấy cái tủ to không hết... chứng tỏ tướng là một tay công an mẫn cán công vụ.
Rồi xuất xứ từ một công an bình thường, bỗng vùn vụt lên chức mau lẹ quá như sau:
a) Từ năm 1997 đến 1999: Đội phó Đội trọng án Phòng Cảnh sát điều tra.
b) Từ năm 1999 đến 2001: Đội trưởng Đội trọng án Phòng Cảnh sát điều tra.
c) Từ năm 2001 đến 2004: Phó Trưởng Phòng Cảnh sát điều tra.
d) Từ năm 2002 đến 2010: Điều tra viên Cao cấp, Phó Thủ trưởng CSĐT Công an
e) Từ năm 2010 đến 2012: Thủ trưởng CSĐT Công an TP Hà Nội
f) Từ năm 2012 đến 2015: Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Công an TP Hà Nội, Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy Hà Nội nhiệm kỳ 2010-2015.
g) Từ tháng 12 2015: Trung ương chỉ định làm chủ tịch UBND TP Hà Nội.
Câu hỏi rằng là nếu hàng ngày đi làm nghề công an đất Hà Nội phức tạp như vậy, nổ lực đạt thấu năng suất cao, sản lượng lớn như vậy, tướng Chung lấy đâu ra đủ thì giờ ngồi học để tha về được một đống bằng cấp "tinh hoa kỹ trị" như thế ?
E rằng cái bằng "Tiến sĩ Luật" của tướng Chung biết đâu cũng chỉ giá trị ngang với cái bằng "Tiến sĩ Kinh tế" của ngài Dương Chí Dũng mà thôi ?


Lời bàn luận.
Người dân trong nước thực ra lâu nay cũng chẳng biết, chẳng quan tâm tướng Chung là ai cho mệt óc, họa chăng chỉ dân chúng ở Hà Nội mới biết đến tướng này theo cái lẽ thường rừng nào phải biết cọp nấy mà thôi.
Chỉ sau vụ ông luật sư Trần Vũ Hải bị công an Hà Nội bắt như con heo con chó, rồi ó ré ầm ĩ dư luận rằng ông bị tướng Chung bắt vì tư thù tư oán do ông nầy lỡ tố vụ trồng cây Mỡ rồi dối trá là cây Vàng Tâm để kiếm chác... người ta mới biết đến tên danh tướng ấy.
Nay tướng công an Chung tay cầm còng sắt được ngồi lên ghế đô trưởng Hà Nội. Quyền lực trong tay mà cái chuyên môn "làm đầy tớ dân Hà Nội" không có, dân chúng bèn đề dẹo tướng ắt sẽ ngứa nghề công an, thực thi chiến thuật "tìm và diệt" các thế lực thù địch phản động, kiếm thêm vài cái huy chương huy hoàng nữa là cái chắc.
Than ôi ! Xứ Trung Đông Ả Rập đang thạnh hành cái trào lưu IS trị. Nhà nước Hồi giáo IS giương ngọn cờ đen loằng ngoằng chữ nghĩa, tay dao tay súng, sẵn sàng bắn giết, cắt cổ bất cứ ai già trẻ lớn bé nếu không chịu đi theo chúng. Nước Nam thì đang khởi chớm cái trào lưu đem CA ra trị quốc. Nhà nước VN CS giương cao cờ đỏ dao búa, đầy đặc công an tay súng tay còng, sẵn sàng ập đến bắt tống giam bất cứ ai trẻ già lớn bé nếu họ dám cả gan không về phe CS đảng.
Tướng công an Chung lên nắm quyền sanh sát đất thủ đô, e rằng các nhà hoạt động dân chủ tại Hà Nội sắp nguy mất ! Hà Nội từ nay có lẻ đã hết thời "tụ tập đi biểu tình phản đối Trung Quốc", hết thời dân oan tụ tập hò hét đả đảo CS, hết thời các văn nghệ sĩ tụ tập trà đàm cà phê bia rượu cà khịa chửi rủa chế độ, hết cái thời trí thức Hà Nội tha hồ ngồi gõ phím phản biện bô xít bô xa, bleo bờ lốc...

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Còn chút gì để nhớ.


phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương

phố núi cao phố núi trời gần
phố xá không xa nên phố tình thân
đi dăm phút đã về chốn cũ
một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng


em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trong

xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồi biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên

(T/g Vũ Hữu Định - 1970)

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Thầy chồn.


Thế gian thạnh hành lắm thầy đặc sắc. Thầy tu, thầy giáo, thầy bói, thầy bùa, thầy cúng, thầy địa... nay có thêm thầy chồn.
Thầy chồn thương hiệu thầy chồn vì thầy chồn vừa biết bói tìm ra ăn trộm, vừa tài bắt chồn cứu mấy con gà giúp bạn nhà nông yên tâm nuôi nấng.
Chuyện tài năng thầy chồn như sau đây.
1. Thầy chồn coi bói tìm ra ăn trộm.
Sự đời xưa mèo chuột là hai đồng chí tâm giao kết nghĩa, sống chung nhà trọ với nhau, hòa thuận kính nhường nhau, lâu nay không việc gì xảy ra cả.
Có một hôm, anh cáo mời mèo đến chơi nhà rồi làm thịt gà thết mèo tươm tất lắm.
Tiệc xong về, mèo thấy mất cả một đãnh thịt heo, lúc ra đi vẫn còn treo nguyên một chỗ.
Mèo ngờ cho chuột ăn, mới gọi chuột đến bảo rằng:
- "Hôm qua đi chơi anh cáo,
Được ba miếng thịt gà.
Lúc về nhà mất một đãnh thịt đáng ba quan tiền !"
Chuột bèn nói với mèo rằng:
- Hôm qua bác đi chơi vắng, tôi vì lơ đễnh giữ gìn, bất cẩn để cho thịt rơi xuống đất. Con chó nó đến nó tha đi mất !
Chuột nói mặc chuột, mèo nhứt định đổ cho chuột ăn vụng thịt heo của mèo.
Không biết chối sao, chuột mới bảo rằng:
- Một mất mười ngờ, một ngờ mười tội. Nếu bác cứ ngờ cho tôi thế này, thì xin bác cứ thử đi bói xem sao ?
Mèo hỏi:
- Ta biết ai bói hay bây giờ mà bảo ta đi bói ?
Chuột rằng:
- Vùng đây có thầy chồn bói giỏi nức tiếng xưa nay. Bác thử lại đấy xem sao ?


Sáng sớm tinh sương hôm sau, mèo thành tâm tìm đến nhà thầy chồn để bói.
Thầy chồn bảo rằng:
- Tôi bói mỗi quẻ phải to tiền. Mà tôi nghe nói nhà anh nghèo thì lấy gì mà bói ?
Mèo hỏi:
- Như thầy bảo to tiền, thì đặt mỗi quẻ phải bao nhiêu ?
Thầy chồn bảo:
- Muốn cho Thánh ứng vào quẻ, nhiều ra, thì phải một gà lớn, mà ít lắm nữa, cũng phải một gà vừa...
Mèo nói:
- Xin thầy cứ bói cho tôi. Gà lớn thì tôi không đủ sức kiếm đâu có, còn như gà bé, thì may ra tôi cố tìm cũng được.
Chồn ngần ngại một lúc, nhưng gặp buổi vắng khách, bèn bảo rằng:
- Thôi, đã biết tiếng tìm đến thầy, thì thầy cũng bói giùm cho một quẻ.
Vậy chứ anh tuổi gì ?
Mèo nói:
- Thưa thầy tôi tuổi Mão.
Thầy chồn gieo quẻ, rồi nói luôn rằng:
- "Hôm nay là ngày mồng ba,
Anh mèo mất thịt, ắt là Tý chăng ?"
Thầy lại còn đoán thêm:
- Tuổi Tý này chẳng đâu xa. Chính là một kẻ ở gần anh, cùng ở chung với anh một nhà.
"Cùng ở chung một nhà mà lại tuổi Tý ?" - Thôi đích chuột rồi không sai ! Mèo nghĩ lấy làm giận lắm, hậm hực chạy về, vừa vào tới ngõ, đã ngao một câu rằng:
- "Meo meo, mẻo mẻo, mèo mèo
Đứa nào ăn thịt của tao treo trong nhà
Tao về, tao bắt chẳng tha ! ..."
Chuột nghe thấy mèo ngêu ngoao, bèn rụt rè chạy ra hỏi:
- Thế nào, bác đi bói về thầy chồn đoán làm sao ?


Mèo lại ngoao ngoao, giơ móng nhe nanh ra, mèo bảo:
-"Cứ trong quẻ bói mà suy,
Hôm qua mất thịt, ắt là chuột ăn ".
Chuột nghe nói sợ mất mật, phải thú thật với mèo rằng:
- Thật quả tôi chót dại nhấm nháp một ít thịt của bác mà thôi. Còn bao nhiêu, nhỡ ra tôi để nó rơi xuống đất, con chó đâu nó chạy lại nó đớp tha đi đó chớ !
2. Thầy chồn ra tay bắt mấy con chồn.
Có một nhà nọ nuôi rất nhiều gà để bán nhưng cứ bị chồn bắt ăn mãi, mất rất nhiều, dù đã gài bẫy, đánh bã hoài mà vẫn không trị chồn được.
Một ông thầy chồn nghe vậy, tính kiếm ăn một bữa, liền đến bày chuyện :
- Nghe nói nhà ta bị chồn bắt nhiều gà lắm, muốn trị lũ ăn trộm này không ? Tôi trị cho !
Chủ nhà nghe vậy mừng rỡ bằng lòng. Thầy chồn dặn :
- Giã gạo nếp thành bột, đem đậu xanh đồ lên làm nhân. Làm đầy một thúng bột, một rá nhân, mai tôi qua làm bánh cúng "thần chồn" !
Hôm sau, thầy qua bắt tay vào việc. Thầy nặn đủ loại chồn. Nào là chồn đèn chồn hôi, chồn mẹ chồn con, chồn lớn chồn bé... rồi còn nặn riêng một chồn bự tổ chảng để giữa mâm. Chồn nào thầy cũng không quên cho nhân đậu xanh ở giữa .
Xong rồi, thầy chồn bưng mâm chồn nặn để lên bàn thờ, thắp nhang khấn bái rồi bảo chủ nhà lạy. Thầy đứng vòng tay đọc :
- "Chồn đèn, chồn cáo, láo nháo ăn gà. Ta chẳng có tha, tao tra vào đẫy !"
Vừa nói, thầy vừa bắt lia lịa lũ chồn bỏ vào cái đẫy vải của thầy mang theo. Chị vợ anh chủ nhà thấy thầy bỏ hết bánh nếp chồn vào đẫy thì tiếc của quá, vừa lạy "thần chồn" vừa kêu :
- "Chồn nào chồn nấy, cho tôi lấy một chồn !"
Rồi chị ôm luôn con chồn to nhất ở giữa mâm chạy biến.
(Theo Truyện cổ nước Nam, Truyện thi ẩm)


Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Cô mèo, cháu cọp.


Xưa, mèo với cọp vốn là hai cô cháu, mèo là cô, cọp là cháu.
Mèo và cọp cùng ở với nhau một khu rừng và có bụng thương yêu nhau lắm.
Nhưng cọp thì chăm chỉ đi lấy mồi, còn mèo thì lười biếng, ngày đêm thường chỉ cuộn tròn nằm một xó.
Có bận, cọp bắt được một con heo lớn đem về định dành dụm để ăn dần. Không ngờ, khi cọp vắng nhà, mèo cứ đem ra thỉnh tỉa mãi gần hết.
Cọp về, thấy vậy lấy làm giận lắm, không nghĩ tình gì nữa, cọp mới mắng mèo rằng:
- "Cô gì mà cô ? Cô lô cô lốc !
Có miếng thịt nào, bỏ mồm cô hốc !"
Rồi hai cô cháu xô xát, cãi nhai to.
Mèo bị cự, mèo vẫn căm cọp. Mà mèo tuy lười nhưng được cái tính ranh hơn cọp.
Một hôm mèo bảo với cọp rằng:
- Cô nghe thiên hạ khen cháu tài giỏi lắm, mà cô không hay cháu tài giỏi những gì ? Hay bây giờ hai cô cháu ta thử vui chơi thi tài với nhau xem. Nhân đằng kia có một cây cau to, cô cháu ta thử leo lên xem ai mau, ai chậm.


Cọp bùi tai nghe.
Ra tới gốc cây, mèo mau chân leo lên trước, mà leo thật nhanh.
Cọp leo lên sau, mà leo cũng nhanh không kém mèo mấy.
Mèo khen:
- Cháu ta giỏi thật ! Thiên hạ đồn không sai. Nhưng bây giờ hai cô cháu ta thử thi lại một keo khác, ta leo lên trên ngọn cây cau rồi ta leo lại xuống dưới gốc cây để xem ai nhanh, ai chậm ?
Dại dột nào biết đâu được mưu mèo, cọp cũng vui lòng nhận.
Mèo liền tranh leo lên cây trước rồi tự trên ngọn cây, mèo quay đâu leo lộn xuống rất chơn chu nhanh chóng vì mình mèo nhỏ và nhẹ.
Đến lượt cọp. Lúc leo lên thì không sao nhưng đến lúc leo xuống, cái xác cọp to, cái đầu cọp nặng, vừa mới xoay ngược mình lại thế nào đã bổ đầu rơi tuột xuống rất mạnh, chẳng may vấp phải cái cọc, đập vào mũi, đau chí chết.


Cọp ngồi xít xa, cọp sờ lên mũi, thì cái sống mũi nó tẹt đi đằng nào mất.
Càng nghĩ, càng giận, cọp mới rít lên dọa mèo rằng:
- "Cô gì mà cô ? Cô rô cô rứt !
Cháu bắt được cô, không tha cả cứt "
Mèo đang lánh mình một nơi, nghe nói sợ quá, đành phải rứt tình cô cháu, lén bỏ khu rừng, lẩn xuống tìm chốn trú ngụ ở chốn đồng không mông quạnh vậy.
Tuy thế, mèo vẫn sợ cọp, nó bắt được nó cắn chết mà nó lại lẩm cả cứt nữa...
Nên từ đó về sau, hễ mèo ỉa xong, là mèo phải giấu cứt cho thật kỹ.
(Truyện cổ nước Nam)

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Syria rắc rối vì Thổ Nhĩ Kỳ.

Tổng thống và thủ tướng nước Thổ chụm đầu xâu mỏ bày mưu tính kế.

Nói đến Ả rập, người ta hình dung ngay về mấy con lạc đà, cây ô liu, bãi sa mạc, thùng dầu hỏa, khăn kín mít trùm đầu trùm óc, thêm những sự quân IS chặt đầu người.
Dân xứ râu quai nón cồn mồ đồi núi theo đạo Hồi chia phe. Phe Sunni đa số, chủ trương bầu để chọn ra giáo chủ. Phe Hồi Shia ít hơn lại lấy Ayatollah cha truyền con nối. Hai phe cùng một đạo Hồi mà nhiều đời ngó mặt nhau không sửa, họ căm ghét thù hằn nhau, chỉ chực cơ hội lao vô nhau đánh bậy.
Syria lâu nay vì sự ấy giao chiến trường kỳ, bỗng nhiên xảy ra rắc rối làm cho thế gian phải lo sợ về cái mồi lửa đốt cháy nguy cơ tam đệ thế chiến.
Xứ Ả rập nầy có thế địa chánh Á liên Âu áp Phi vô cùng lợi hại. Bắc giáp Thổ lỗ phồn, Đông giáp Địa Trung Hải, Tây liền Iraq, Nam nối Jordan với bán đảo Ả Rập vô vàm dầu hỏa. Cư dân gồm mấy sắc tộc phân chia sanh sống như sau.
- Phía Bắc, tộc Turkmens gốc gác máu huyết đệ huynh, được Thổ quốc đồng bào vô vàm ưu ái. Turkmens sống dọc vùng núi đồi biên giới Thổ, chuyên gia buôn lậu lựu đạn, dầu hỏa, ma túy đêm ngày luân lưu Âu Á.
- Phía Đông, tộc Alawites đạo Hồi Shia của ngài Tổng thống Bashar al-Assad, đệ tử ruột Nga Putin. Tộc nầy ít ỏi nhưng có Nga, Irăng, du kích Hezbollah hổ trợ mà cai trị cả nước Syria. Assad lấy sắt máu trị dân, giết hơn 25 vạn người sắc tộc khác vì đã dám nổi dậy đòi lật đổ chế độ. Ngài nầy quá nổi danh thế giới qua vụ bao vây trại tỵ nạn Yarmouk vùng Damas, ai ra là bắn khiến tất cả dân chúng trong thành chết hết vì đói.
- Phía Đông Bắc là vùng đất tự trị của tộc Kurd. Đây là sắc tộc thiện chiến, dũng cảm, sống có đạo lý mà luôn bị đè nén chà đạp, họ đã gắng sức đấu tranh lập một nước Kurd độc lập - vì thế, Kurd là cái gai phải nhổ bỏ để trừ hậu hoạn trong mắt quân Thổ.
- Phần còn lại mênh mông là các làng mạc, đồi núi của các bộ tộc Ả rập Hồi Sunni. Sắc dân nầy từ căm ghét chế độ Assad, chuyển qua thiện cảm, ủng hộ, nuôi dưỡng, cầu mong giúp IS chiến thắng, lập cho phe mình một "nhà nước Hồi giáo toàn cầu IS."


Xuất xứ từ cái cảm hứng "Cách mệnh hoa Lài, mùa xuân A rập", các sắc tộc Syria bèn hợp nhau nổi dậy biểu tình đòi lật đổ Assad. Sự bất thành rồi bị đàn áp hết sức man dã, họ bèn ai về nhà nấy, lập lực lượng võ trang, cát cứ, không ai chịu ai, dẫn đến đánh nhau túi bụi giữ quyền tự trị. Chế độ Assad dần dà chỉ còn kiểm soát 1/5 lãnh thổ Syria, đang rất nguy cơ sụp đổ hoàn toàn khủng bố chiếm giữ.
Ấy là bởi thế lực mạnh mẽ nhất có quân chặt đầu IS liên minh với "Mặt trận Al-Qeda" bắt nguồn từ Iraq, lan qua Syria. Chúng được dân cực đoan ủng hộ, được nước Thổ ngầm giúp sức nên phát triển nhanh như vũ bão. Chúng đi đâu giết đấy, đánh đâu thắng đó, ồ ạt sắp tiến về giải phóng "Sài gòn" Damascus.
Khủng bố IS mục tiêu đánh lật đổ Assad, nổ lực tiêu diệt người Kurd, chúng hút dầu chùa bán cho người Thổ với giá rẻ mạt chỉ 20 đô la/ thùng lấy tiền ngay để trả lương, mua võ khí. Nước Thổ thì lợi có dầu hỏa giá rẻ chi dụng, vừa mượn dao IS diệt trừ người Kurd, vừa cơ hội lật đổ Assad cho "huynh đệ Turkmens" lên nắm quyền Syria", vừa dễ bề uốn éo ra giá chống IS buộc Mỹ, Âu châu o bế Thổ trong "liên minh chống khủng bố"...
IS quả nhiên là con gà mái đẻ trứng vàng, nhân tố đẹp "lợi ích chiến lược" nên chi Thổ chính là nước đã âm thầm nuôi dưỡng, cung cấp tài chánh, bán vũ khí cho IS, là nơi cho chiến binh Hồi giáo Âu Á Mỹ Phi Úc đến rồi xuống Syria gia nhập quân IS.

Con trai trưởng tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cùng các thủ lĩnh IS
Lời bàn luận.
Trước đây, Pakistan Hồi giáo mỗi năn nhận 3 tỷ đô la viện trợ Mỹ giúp "chống khủng bố". Khủng bố còn là đô la Mỹ còn vô túi. Nên mới có chuyện trùm Bin Laden thường trú đất Pakistan hơn 10 năm mà tình báo, cảnh sát, quân đội Pakistan "không hề hay biết". Khi đặc nhiệm Mỹ được dân mật báo, bèn bất ngờ đột kích đến giết chết. Chánh quyền Pakistan tức tối phản đối Mỹ quyết liệt, còn bắt trị tội người giúp Mỹ "phản quốc".
Nay, khủng bố IS còn là Hồi giáo thế tục Thổ còn hưởng vô vàm lợi ích. Nên chi có chuyện quân Thổ vui vẻ rào chắn đứng coi IS sắp sửa chiếm thị trấn Kobane tắm máu người Kurd, có chuyện đầu lĩnh IS khúm núm bên các quan chức Thổ "cung kính không bằng tuân mệnh", có chuyện Israel nói ra cái bí kíp chỉ cần 2 ngày cũng đủ dẹp xong IS.
Quân đội Nga Putin quyết định trực tiếp can thiệp vào Syria cứu Asad hấp hối. Nga đánh mạnh cũng nhằm đẩy giá dầu lên cao, khẩn cấp cứu nền kinh tế phụ thuộc giá dầu mỏ. Nga ra đòn dữ dội vào quân Turkmens, IS, vừa tập trung không kích vào các mỏ dầu và các đoàn xe chở dầu của IS cung cấp cho Thổ. Buộc lòng, thủ tướng Thổ hạ lệnh phải bắn cháy ngay chiếc Su-24, giết chết phi công hòng cảnh cáo Putin !
Than ôi ! Người Thổ có chân trong Nato, nhưng Âu châu cũng đừng quên quá khứ quân Thổ biết bao lần gươm cong đánh cướp người châu Âu tàn tệ. Quân Thổ nay vừa "liên minh châu Âu", vừa chơi dao IS, mượn danh "chống khủng bố" để âm thầm nuôi nấng IS, gián tiếp mở đàng cho IS ra đòn thảm sát Paris, từng ngày đe dọa cả thế giới. Thổ chơi dao mà không biết rằng có ngày Thổ sẽ đứt tay vì IS.
Thông tin mới:
Ảnh "Con trai trưởng tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cùng các thủ lĩnh IS" và clip "Con trai trưởng tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ ăn tối cùng các thủ lĩnh IS" chỉ là để minh họa.
Muốn biết sự thực, quý vị có thề click vào đây: "Phải nhờ Putin "minh oan" vì... lỡ chụp ảnh cùng con trai Erdogan !"

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Ma vương đời mạt pháp.


Ngày về quê nội, nghe tiếng chuông chùa xa xa đánh kêu cái boong. Cảm hứng, bèn tìm đến dâng hương đảnh lễ, cầu xin thêm tài thêm lộc, thêm sung thêm sướng.
Qua khỏi cổng tam quan, leo lên cái dốc ngắn láng xi măng quẹo trái là cửa gỗ chánh điện vào cầu kỳ chạm rồng trổ phượng. Ngạc nhiên chưa ! Nhà chùa mà không thấy tượng tam vị Phật, đức Thế tôn ở đâu cả ! Bàn thờ thì chồm hổm chỉ độc "Phật Bác HCM" ngồi kiết già trên tòa sen, hai bên đứng hai "bồ tát" Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh lưng đeo một xâu lựu đạn, tay dựng AK, tay xách B40 hộ vệ, mắt gườm gườm chúng sanh nhìn xuống.
Chột dạ, vội rón rén giật lùi thoát cho mau ra cửa chùa, không ngờ chạm trán một vị tỳ khưu đầu mũ cối, mặc đồ bộ đội, xăm xái bước tới hỏi.
- HCM vĩ đại Phật ! Thí chủ sao vào chùa không niêm hương Phật Bác mà rút mau như thế, coi chừng mắc tội chết !
- Mô Bác ! Bạch đồng chí sư. Vãn bối định cung kính đi gặp đại sư trú trì nộp phong bì, xong mới ra đảnh lễ Phật Bác một thể chớ đâu hề dám mạo phạm.
- Bác Hồ vĩ đại Phật ! Đại sư ôn đương có việc ở trai phòng. Ôn bận họp với đồng chí Phó Chủ tịch kiêm trưởng Công an xã và mấy vị An ninh tỉnh, bàn chuyện Công an phối hợp cùng nhà Chùa chống diễn biến hòa bình, tiêu diệt thế lực thù địch...
Nghe vậy, vội rút xấp tiền cúng cho vị tỳ khưu mũ cối, gọi là chút lòng thành ủng hộ nhà chùa xây dựng CNXH, rồi "Mô Bác !" cáo từ, lẹ làng tẩu thoát.
Rời khỏi cái chùa hắc ám ấy rồi mà thoáng nghĩ tới mấy sư ma vương mạt pháp.


Mạt pháp mười ngàn năm giáo pháp suy vi tàn mạt. Bọn ma vương nắm được chánh quyền rồi quyết liệt thi hành ma đạo. Lời xưa Phật dạy chẳng còn ai tin. Kinh chú Lăng nghiêm không còn ai tụng. Yêu quái xuất hiện cả bầy mũ cối cà sa, chui vô chùa ngồi giả dạng Phật, bắt ta bà chúng sanh phải cắm xuống cúi đầu lạy lục.
Ma quỷ hóa thân sa môn dựa sức ma quyền, đập phá chùa chiền, xây to vô số chùa mới. Chúng trú đóng trong chùa mới rồi thụ hưởng khoái lạc rất vô đạo đức. Thầy chùa ma quỷ tham lam tàn tệ, chơi bời đĩ thỏa, dâm loạn nhơ bẩn, là cái nguyên nhân làm triệt tiêu hết Chánh Pháp của đức Phật.
Kinh "Pháp diệt tận" viết, "thời kỳ Ma giáo mạt pháp này kéo dài đến hơn mười triệu năm, chánh pháp sẽ suy tàn, từ đó về sau khó biết chắc được điều gì sẽ xảy ra..."
Sự tích Đức Phật kể, khi xưa ngài đắc thành chính quả ở dưới gốc Bồ Đề, ma vương căm tức kéo tới quậy đủ thứ quái thú rắn rết, súng gươm đao kiếm, bom mìn lựu đạn hòng thủ tiêu đức Phật, nhưng bất thành. Chúng đổi kế lấy rượu quý mồi ngon sắc dục gái đẹp cùng châu báu vàng ngọc ra dụ dỗ Phật cũng không xong.
Bấy giờ Ma vương bèn hằn học với Đức Phật rằng:
- “Bây giờ ta không có cách gì để thắng được ngài, nhưng chờ đến tương lai sau nầy, khi đệ tử của ngài không có đủ định lực, tri kiến lại bất chánh, lúc đó ta sẽ đục cửa chui vô chùa mà mặc áo của ngài, ăn cơm của ngài, sau đó ta sẽ tiểu tiện vào trong bát của ngài, thử xem ngài làm sao !
Đức Phật điềm nhiên nói với chúng:
- “Thế thì ta không có cách gì cả.”
Than ôi ! Thời mạt pháp vì thế, đây chính là cái thời của bọn ma vương yêu quái lộng truyền ma pháp ma đạo. Trong chùa là đám sư mũ cối thờ ma giả Phật, ngoài đời là bọn chúng sanh điên đảo nổi trôi, điêu tàn ác đạo. Ai sống thời nay đều thấy sự ấy quá rõ.

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Thủ tiêu lịch sử.


Thời trước dân chúng biết chuyện xưa ấy là nhờ truyền miệng nhau nghe kể lể.
Bốn ngàn năm mái tranh phên đất, rúc ráy ruộng vườn cây tre bụi hóp, sáng củ khoai chiều củ sắn, trưa húp bát cháo bát hồ, đêm đêm trăng vàng chỏng tre phẩy phe mấy cái quạt mo, bà già nhai trầu bỏm bẻm kể cho cháu nghe về cụ tổ đời một đời hai, tam đợi tứ đợi mười đời, mơ màng gốc gác.
Truyền miệng thêm thắt hấp dẫn, dẫu sống cảnh ngàn năm "đô hộ phủ", thiên hạ mới biết mình có thủy tổ Hùng Vương, có thánh Gióng, có bà Trưng bà Triệu, có ông Mai Hắc Đế, Lý Bôn Lý Bí... Sự biết nhiều chuyện xưa mới khiến người ta lờ mờ nhận ra họ là người Việt chớ không phải người Tàu.
Kết quả mai phục đợi thời phục quốc, người Việt có cơ hội lập tức bèn xắn tay lên chinh chiến với Tàu, mở mang ra được tự chủ thời đại. Các vì vua chúa tự chủ nối nhau, luôn luôn phải lo toan quân Tàu ỷ thế tràn xuống đánh chiếm, đồng hóa lãnh thổ.
Trào đình nào sáng láng đều nhận thấy, muốn giữ được nước phải dựa vào dân, dân có biết "gia phả của nước" thời quân Tàu kéo sang mới thực là hăng hái xông ra "chống Tàu cứu nước". Quốc sử quán các trào vì thế có mặt ghi ghi chép chép mấy chuyện xưa sao cho đầy đủ, từ mẹ Âu Cơ đến các trận đánh Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa, từ thơ Nam quốc sơn hà tới Hịch tướng sĩ, Cáo bình Ngô đến Chiếu chỉ của Hoàng đế Quang Trung hạ lệnh đánh Tàu, bắt Tôn Sĩ Nghị cho sử tri Nam quốc...


Qua rồi thời trước tới thời sau, nước Nam xoay chuyển từ thạnh đến suy, toàn quốc lết lê cập bến điên đảo sự. Giai do Pháp thuộc, có kẻ khốn nạn trốn sang Tây qua Nga về Tàu, kết bè kéo cánh lập phe đảng trên đất Hương Cảng rồi bí mật rủ nhau về nước, kích động dân chúng lắm điều bạo loạn.
Đám đảng nầy xin nước Tàu viện trợ hậu cần võ khí, lấy đó để ra tay bạo lực cướp chánh quyền. Cậy Tàu may thắng lớn, đầu đảng lên ngôi lãnh tụ, tự xưng là cha già dân tộc, ma mị đám dân u mê rầm rộ đến chui lổ cống cuồng đảng cuồng hồ.
Đầu đảng già yếu mắc bệnh mà chết. Bọn đàn em đem xác đi ướp, kế tục thân ái với Tàu, lấy China làm chỗ dựa để cai trị đồng bào, đày đọa đối lập, bịp bợm đưa người Việt đi lên thế giới sung sướng đại đồng. Tình đoàn kết dân tộc ba miền Trung, Nam, Bắc đã bị làm cho sức mẻ, hằng triệu người Việt đành đoạn vượt biên bỏ chạy đi tìm đàng sống.
Nước Tàu thấy An Nam nay ngày càng suy yếu, kinh tế nợ nần, lòng người tan nát, thế nước yếu đuối hèn hạ, thời lấy làm đắc ý. Tàu cho rằng cái chu kỳ lập lại "Giao Chỉ bộ" đã tới, bèn cứng rắn bên ngoài phát binh "thu hồi bể đảo", bên trong khéo khôn vỗ béo nhiều tên phản quốc người Việt, sử dụng chúng làm tay sai thực thi kế sách "du đảng hồi đầu".


Đại cục sáp nhập...

Ngoài sự lấy dây thòng lọng kinh tế cột cổ dân Nam phụ thuộc hết cơ cụ cựa, thâm độc nhất là Tàu lệnh cho bọn phản quốc An Nam từng bước thủ tiêu cái lịch sử bốn ngàn năm chống Tàu của nước Việt, xóa bỏ sử ký ra khỏi trí não hậu sanh, mưu làm cho các thế hệ sau lớn lên mất gốc, sẵn lòng theo đảng đem nước quy nộp cho Tàu.
Phản quốc hô hào "Dân ta ghét Tàu là rất nguy hiểm" rồi chúng họp bàn kế hoạch "tích hợp", "lồng ghép" đầu độc tuổi trẻ, buộc học sanh trên ghế nhà trường ngưng học môn Sử ký, để thay cái gọi là bộ môn "công dân đất nước HCM".
Than ôi ! Học trò ở nước VN từ đây sẽ không còn nghe nhắc tới hai chữ "lịch sử" nữa. Chúng sẽ chẳng bao giờ còn được nghe tới, biết tới chuyện vua Hùng dựng nước, chuyện khởi nghĩa chống Tàu, các trận đánh Tàu Chi lăng, Bạch Đằng lẫy lừng sử cũ, chuyện các vị liệt tổ liệt tông anh hùng Ngô Quyền, Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung... được nữa.
Học trò VN từ đây sẽ bị nhồi sọ rằng có bác có đảng mới có nước VN, rằng công lao giúp đỡ của nước Tàu là vô vàm to lớn bao la, rằng bác Hồ bác Mao mãi mãi ôm hôn nhau thắm thiết, rằng các em học sinh phải rất rất thương mến thần tượng nước Tàu...
Than ôi ! "Bọn nào bắn súng lục vào quá khứ, tương lai sẽ bắn chúng bằng đại bác." Tất cả sự bày đặt "sáng kiến giáo dục" ấy thực chất là nhằm xây dựng "hệ tư tưởng đại cục sáp nhập". Bọn tay sai phản quốc cam tâm nhận tiền Tàu để âm mưu thủ tiêu sử Việt, dù chúng nó có ngụy trá biện minh thể nào đi nữa, tương lai chúng chắc chắn cũng sẽ bị các vị liệt tổ liệt tông hiển linh vặn cổ cho chết hết.