Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Cà phê đắng cà phê đá.


Thế kỷ XIX bên Pháp có ông Honoré de Balzac viết nhiều truyện cay cú chửi đời đen bạc.
Ông có cái lạ sáng viết, trưa viết, chiều viết, đêm tiếp tục viết từ một giờ khuya đến bảy giờ sáng, chợp mắt xong hai tiếng thức dậy ăn ổ mì xíu qua loa, rồi lại ngồi viết như bị con ma chữ nó hành.
Người ta hỏi viết gì mà viết dữ vậy, ông bèn trả lời đời ông là một cái đời thất bại, thất bại toàn diện, thất bại sâu sắc, thất bại triệt để, thất bại chua chát, thất bại thảm hại, thất bại không còn gì để nói nữa nên ông phải viết, viết hoài, viết mãi, viết chửi đời cho đã.
Ăn ít chơi ít ngủ ít lại viết nhiều như thế, năm Balzac 51 tuổi thời qua đời. Cái kiểu sống sanh hoạt dị thường phá hoại sức khỏe, xét cho đương nhiên, đời ông cũng gọi là đã sống thọ xưa nay hiếm. Nhà quảng cáo thấy vậy bèn nói cái năng lượng giúp sống lâu viết nhiều như vậy, đó là nhờ Balzac ghiền cà phê đắng.
Cà phê đắng pha đặc đến nỗi thả cái muỗng vào không chìm. Người thường hớp một hớp ít nhất ba đêm trằn trọc không ngủ. Vậy mà trung bình, mỗi ngày Balzac uống sơ sơ phải đến 50 tách. Cà phê đắng ấy lại còn không bỏ đường, chỉ vắt vài giọt chanh giúp Balzac cái cảm giác uống nuốt vị đời đắng và chua, ra chữ ra nghĩa.
Có thể nói, nếu thi thánh nước Nam ta nhờ ăn khoai lang mà ra được thơ Truyện Kiều, trở nên nhà đại thi hào dân tộc, thời văn thánh Balzac nhờ uống cà phê đắng mới có cái Tấm trò đời mà ra một đại văn hào nước Pháp.


Thế kỷ XIX bên Áo lại có ông Ludwig van Beethoven người Đức hành nghề chơi đờn Piano, sáng tác nhạc không lời nhiều loại, nghe rất đã lỗ tai, sướng lắm.
Beethoven viết nhạc hay, chơi đàn giỏi, phải cái tội ông quá ốm yếu đủ thứ bệnh: giang mai, lậu, ho lao, xơ gan cổ trướng, viêm đại tràng, ngộ độc phóng xạ chì hóa chất, viêm tai giữa, xơ cứng thính giác, điếc đặc toàn diện. Ngoài thân mắc bệnh, Beethoven còn mang thêm lắm khổ bệnh trời hành, tâm cơ xa xót.
Cha ông là một kẻ xấu xa thô lổ nghiện rượu bạo tàn, mẹ ông chỉ một cái nghề đau ốm nằm liệt giường liệt chiếu. Ông yêu đơn phương một cô học trò học nhạc, hẩng hụt bị cô ta cự tuyệt phải cả đời thất tình đau khổ. Sống cái đời đau ốm túng thiếu bữa đói bữa no khổ cực, ấy khi người anh ông mất, còn cáng thêm cho ông phải nuôi một thằng cháu ôn đâm mệ chém hội đủ mọi loại xấu xa trên đời: đĩ điếm, dối trá, rượu chè cờ bạc, trộm cắp, tàn nhẫn. Chính cái thằng cháu này nó đã hành ông tơi tả cho đến tận cuối cuộc đời, khi ông không may đói quá ngất xỉu giữa đàng, co quắp nằm trong băng giá, khạc ra từng đống máu mà chết, nó vẫn đứng ngó ông cười mai mỉa...
Tội nghiệp thay Ludwig van Beethoven ! Cái năng lượng giúp ông sáng tác, cái thú vui hưởng thụ vật chất duy nhất ông thèm thuồng chính là ly cà phê đá lại hiếm hoi quá, bữa không bữa có. Nghèo túng khổ sở, mỗi khi có ai tặng cho cân cà phê hạt, ông tỉ mẩn đem cất giấu thằng cháu. Khi thèm uống, ông đếm ra đúng chẳn 52 hột, tự tay đem rang, tán nhỏ, lọc chế thêm muỗng đường, bỏ thêm vào mấy cục nước đá lạnh đầy ly rồi mới ngồi thưởng thức từng ngụm...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét