Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

Dục vọng Sigmund Freud.


"Jie yóu wú shĭ tan chen chi", nhơn loại sầu thảm chuyện giai do dục vọng. Diệt dục thời con người sẽ bình an không còn sân si thù hận.
Nói vậy thôi, chứ dập hết bản năng lửa dục thời sự sống dần dà xoá sổ bởi hết sanh sản là hết tiến hoá, hết văn minh, trái đất thành ra hành tinh chết.
Có ông bác sĩ S.Freud người Do Thái ở nước Áo ngâm cứu, rồi bày ra cái gọi là Phân tâm học, lý giải về những thèm khát dục vọng con người.
Chuyện triết là chuyện rắc rối, dài dòng, chữ nghĩa vòng vo của mấy bác học ngâm cứu rồi ra vẻ ta đây hàn lâm khinh khỉnh. Ví dụ có con ruồi bu, nhà triết học bèn diễn tả con ruồi ấy ra toàn tập 53 cuốn, đọc rồi cũng chả biết đống sách viết cái gì gì. (thực ra cũng chẳng ai thèm đọc). Tuy nhiên một vài "học giả" hốt trọn bộ về bày tủ sách đặt phòng khách dọa thiên hạ chơi....
Trở lại bác S.Freud. Nôm na nói cho dễ hiểu, Phân tâm học ấy nó như sau đây:
Mấy cô chưa chồng hay mắc phải bệnh "Hysteria", tự nhiên các cô mê man, ngất xỉu, quằn quại, nói sảng như bị tà nhập. Bác sĩ bèn nhờ đờn ông đến xoa xoa bóp bóp cho, thì thấy có hơi trai vào, quý cô mới hết được "bệnh lạ."


Từ đó, bác Freud phát hiện tâm thần con người nhiều chuyện:
1. Bản năng tình dục (Libido vô thức)
Là sự thèm khát nhục dục xác thịt, muốn tìm cách thỏa mãn vật dục lập tức. Đây là bản năng truyền giống để sanh sản. "Tương ứng với cái vô thức là cái nó - Id, cái nó là nguồn gốc nguyên thuỷ của các ham muốn sinh vật, là thùng chứa năng lượng tinh thần, là cái chảo sùng sục những khát vọng, bản năng. Cái nó hoạt động theo nguyên tắc khoái cảm, nghĩa là thèm khát muốn thoả mãn ngay tức khắc những khát vọng bản năng."
2. Cái tôi điều chỉnh (Ego ý thức)
Khả năng kiềm chế dục vọng cho phù hợp phần người. Vừa kiềm chế vừa tìm cách thoả mãn, điều chỉnh hợp lý để giải tỏa cái ẩn ức dục vọng đè nén bên trong.
3. Đạo đức nhân cách (Superego siêu tôi)
Những giá trị lý tưởng, văn hóa, có tính quy ước xã hội kiểm duyệt cái tôi, không cho vi phạm đạo đức bằng cách đàn áp dục vọng, cố bóp chết hết mọi dục vọng. Mấy tu sĩ khổ hạnh, các nhà đạo đức học thì thường là có cái "siêu tôi" rất to tát, sự ngã mạn của họ vô cùng lớn.
4. Cuộc chiến đấu giữa đạo đức và dục vọng
Giữa bản năng muốn thoả mãn dục tình bị chận đứng bởi đạo đức sinh ra căng thẳng dữ dội trong  tiềm thức. Giải toả căng thẳng ấy, sinh ra vô số cơ chế điều tự vệ: cơ chế chèn ép, cơ chế phóng chiếu, cơ chế thay thế, cơ chế hợp lý hoá, cơ chế hành động đối nghịch, cơ chế thoái lui, cơ chế phủ nhận, cơ chế thăng hoa. Những cơ chế này để dung hoà hai lực, kiểm soát sợ hãi để quay về trạng thái cân bằng.
Đời sống tinh thần quy định bởi khát vọng tình dục như một tảng băng trôi. Phần nổi ít ỏi là Ý thức, tiếp giáp là Tiềm thức, phần chìm to lớn ấy khối Vô thức đồ sộ khát khao muốn được thỏa mãn.


5. Hành vi con người
Hai cái xung lực cốt cán quy định hành vi của con người là bản năng tình dục để sốngbản năng huỷ hoại để chết.Nhờ cái bản năng đòi hỏi nhục dục nó cao hơn nên con người mới có thể tồn tại được. Con người khoẻ mạnh là con người cân bằng lý trí dục vọng. Những này nọ bịnh hoạn tâm lý, hiểu cơ chế thì mới trị dứt gốc.
Vài điều dẫu sơ sài về cái học thuyết "phân tâm" này, đọc cũng thấy mệt huống chi viết. Quý vị nào khoái ngâm cứu sâu xa học thuyết của Freud thì đọc các tác phẩm sau : "Nghiên cứu về Hysteri", “Đoán giải những giấc mơ”,“Ba tiểu luận về học thuyết tính dục”, "Dẫn luận phân tâm học ", "Totem và cấm kỵ", "Nguyên tắc siêu việt và khoái lạc", "Tự ngã và bản ngã", vân vân.



Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Uống rượu luận.


Chợ đời phức tạp, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Thời nay nhiều blog, web này nọ cổ suý dân chủ tự do, ấy đôi khi tàng độn cộng sản nằm vùng, an ninh đặc tình Việt cộng thế hệ mới.
Ngẫm nghĩ cũng nực cười.
" Ba vạn sáu nghìn ngày là mấy.
Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười..."
Tam quốc truyện, thời thất thế, Lưu Bị biết Tào Tháo đa nghi, bèn bày trò trồng cây, tưới rau nuôi gà, thích thú tầm thường công việc dú diếm mộng đồ vương định bá.
Tào Tháo bày tiệc rượu luận anh hùng.
Uống vô ngà ngà say, Tháo mới nói.
" Anh hùng trong thiên hạ, ngoài Tháo chỉ có Sứ quân thôi..." ( Sứ quân - chữ dùng Tào Tháo đặt cho Lưu Bị ).
Lưu Bị bị lộ, bèn run rẩy rớt bể chén cơm. May thay đúng lúc trời mưa dông có tiếng sét nổ, Huyền Đức nhanh trí khôn sợ sét rớt chén.
Tào Tháo coi thường Bị tiểu nhân. Không biết mình lầm.
Hiện nay, vàng thau lẫn lộn, khó thể biết đâu mà lần.
Chỉ biết tự tin vào mình mà thôi. "Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài"...



Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Chọn bạn mà chơi.


Gần mực thời đen, gần đèn thời sáng nên phải biết chọn bạn mà chơi.
Gần gủi người thông minh sáng láng, lễ nghĩa khoan hòa, khoáng đạt hào kiệt, biết trọng người tài ba biết nâng người khốn khó; thời sẽ thơm lây, được "diễn biến hoà bình" dần dà ra làm người tốt.
Giao hảo với bọn đầu trộm đuôi cướp, bọn gian xảo trí trá thâm hiểm tiểu nhân, bọn bần tiện nhỏ mọn thủ lợi, bọn sẵn sàng giết người không gớm tay để bảo vệ lợi quyền; tất biến hóa xấu xa, hậu quả không chóng cũng chầy.


Con người xưa nay, dù ở đâu đó thời vẫn luôn khát vọng tự do, thích thú được hưởng các quyền sống như cái bản tuyên ngôn nhân quyền LHQ soạn sửa.
Không ai muốn sống ở chế độ độc tài vô nhân quyền, mị dân vét của cho một đảng duy nhất thụ hưởng cả. Lật đổ mọi chế độ độc tài là việc làm chính nghĩa phù hợp lòng người lương thiện.
Văn minh càng cao, dân trí được khai sáng thời chủ nghĩa độc tài càng thu nhỏ, chật hẹp đất sống. Những bịp bợm, xảo trá, lừa dối đã bị lộ tẩy sẽ không còn ai theo chúng nữa.
Nơi nào còn bọn độc tài cai trị thời ở đó khốn khổ mọi bề. Dù lòng dân rất căm tức, nhưng chưa thể lật đổ được, vì ngoài bản thân những tên bạo chúa khát máu, có đám tay chân hộ vệ tạo nên cả một hệ thống văn võ quá đông đúc, dày đặc, thâm hiểm, bạo tàn.
Văn thì nhồi sọ, vu khống, phỉ báng, đổi trắng thay đen, trâng tráo điều ngu muội, phủ đầu dân chúng; biến họ thành cừu an phận, hớt lông lấy sữa mãn đời.
Võ dùng công an, quân đội, luật rừng đè bẹp phản kháng trứng nước. Không từ một tội ác khốn nạn nào cả : giam cầm , thủ tiêu, tra tấn, khủng bố, đổ thuốc độc để tù chính trị hóa điên hoặc chết từ từ, bắn giết thẳng tay, đem đi chôn sống, giết người hàng loạt.


Sự thâm độc và tàn nhẫn đánh vào nỗi sợ hãi trong dân lành khiến ít người dấn thân. Hoặc chưa kịp dấn thì thân bị triệt hạ đi rồi.
Tuy nhiên, cái gì đã phản động, đi ngược lòng người, không trước thì sau cũng sụp đổ. Tạo hóa luật trời văn minh tất thắng mông muội dã man. Độc tài mọi loại sẽ từ từ tìm đến hố địa ngục đền trả tội ác cách kiểu riêng tư.
Đức quốc xã Hitler. Phát xít Ý Mussolini. Nga sô ướp xác Lenin, Rumania Ceauşescu. Campuchia dân chủ Polpot. Nam Tư Milosevic. Iraq Saddam Hussein. Mùa Xuân Ả rập Ben Ali, Mubarack. Bây giờ tới Libya Gadhafi. Vân vân vô số kể, mọi tên độc tài cuối cùng đều bị bắn chết, bị treo cổ, bị ngồi tù mãn kiếp, bị ngâm xác đọa đày trong bồn hóa chất độc hại. Bên Đông bên Tây đều vậy cả.
Nhìn vào tủ sách một người, sẽ biết người đó thế nào. Tủ sách toàn cả thứ ngoại tà đầu độc giết người vô tội gây ác, bị cả nhân loại khiếp vía vứt bỏ - lại lấy đó làm đồ quý báu, ngồi ngâm cứu nghiền ngẫm để tìm tương lai.
Nhìn một người chơi với đám bạn nào, sẽ biết tương lai người đó. Bạn bè toàn lũ khốn nạn để mong có hậu vận mỹ mãn...
Bên Nam Mỹ châu, có xứ Venezuela kinh tế nát bét, dân đói khổ kiệt quệ, tội phạm lan tràn, dưới quyền của bác Hugo Chavez cạo đầu giai đoạn chót định hướng lên CNXH.
Bác Hu này chơi thân toàn cả bọn bạn bè đáo hạng cả.





Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Miley Cyrus - ca sĩ tài ba


Sinh năm 1992, ca sĩ Miley Cyrus bên Mỹ mới 19 tuổi, đã thành công lẫy lừng thế giới. Công chúng hâm mộ cô vì tài năng ca nhạc, viết ca khúc, làm ca sĩ, đóng phim, viết tự truyện đều xuất sắc cả.
Các buổi lưu diễn của cô thu hút người hâm mộ đến vô cùng nhiều.
Năm 2007, Miley kiếm được 18 triệu USD và lên con số 25 triệu USD năm 2008, xếp thứ 35 trong danh sách Celebrity 100 của tạp chí Forbes. Tạp chí Parade thời cho biết cô lúc đó là ngôi sao thiếu niên giàu nhất thế giới và tổng giá trị của các sản phẩm có tên cô sẽ vượt quá 1 tỷ USD vào cuối năm đó.
Năm 2009, Forbes xếp cô ở hạng 29 danh sách những ngôi sao giàu có nhất - Celebrity 100 với 25 triệu USD. Từ tháng 6, 2009 đến tháng 6, 2010, cô đã kiếm được 48 triệu USD, vươn lên hạng 13 trong danh sách nói trên của Forbes.
Tờ Time đã đưa cô vào danh sách Time 100 vào năm 2008, danh sách những cá nhân quyền lực nhất thế giới.
Tuy nhiên, có tài thời cũng có tật. Miley Cyrus cũng có nhiều tai tiếng um sùm, xin lỗi xin phải tùm lum...







Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Tiếng kêu của chim Đa đa


Bài viết của GS Nguyễn Huệ Chi về văn học thời Mạc, nêu mấy cái đặc điểm, phân tích chi li kỷ càng để nói rằng là nó tiến bộ hơn mấy triều đại vua chúa khác, thấy đáng chú ý.
Tất nhiên đó là ý kiến của ông, mấy vị nghiên cứu văn học sử hấp thụ rồi bằng lòng hay chống đối, chuyện nghiệp chuyên ngành. Người ngoại đạo lo toan lắm chuyện, thời ít quan tâm. Hoặc đọc rồi phán cho một câu thế à, triều Mạc nói chi cho lắm cũng triều mạt.
Riêng về cái ý Giáo sư cho là văn học Mạc triều phong kiến nó "đa thanh chớ không độc giọng", tự nhiên lan man nhớ đến chuyện chim Đa đa trong Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam cụ Nguyễn Đổng Chi.
Hồi nhỏ, cái truyện này làm buồn bả đến nhập tâm giấc ngủ trẻ con co quắp. Buồn lòng người dân Nam tàn độc quá đáng. Buồn cho định mệnh đói nghèo tiền căn báo kiếp cứ khắc khoải kêu rêu. Buồn mà tự hỏi sao cậu bé VN quá thụ động, sao ngồi chịu chết đói, sao không biết tự mình đi vô rừng kiếm cái ăn như các bạn Hansen, Greten ở bên Tây, biết đâu cơ may còn được cả kho vàng bạc, đem về cho bố mẹ ?


" Ngày xưa có cậu bé mồ côi cha từ nhỏ, mẹ cậu lấy chồng khác. Bố ghẻ của cậu là người bần tiện gian ác. Gã này làm nghề đốn củi, hàng ngày chỉ kiếm đủ tiền ăn chứ không dư được đồng nào, thành ra, nghèo đói cứ đeo bám mãi.
Năm nọ, Trời hạn hán kéo dài, cuộc sống của dân chúng rất cơ cực. Những gánh củi của ông bố ghẻ không còn đắt giá như trước, nên không còn đủ cái ăn cho ba người. Gã ta nghĩ chỉ còn có cách là tống khứ cậu bé đi cho bớt miệng ăn, bèn bảo mẹ cậu bán cậu cho người khác.
Bà mẹ cương quyết không chịu, bởi thế nên gã đã nghĩ ra cách khác.
Một hôm, gã bảo cậu bé :
- " Mày có thích vào rừng hái hoa bắt bướm thì theo tao."
Cậu bé mừng rỡ đi theo ông bố dượng ngay.
Gã ta dẫn cậu bé vào sâu trong rừng, rồi đưa cho cậu một bát cơm có quả cà pháo.



Gã nói :
- " Ở đây chơi, đợi tao đi kiếm củi, chiều tao tới dẫn về. Có cơm sẵn đó !"
Cậu bé chơi đến trưa thì đói bụng. Cậu lấy cơm ra ăn. Lúc ấy cậu mới biết rằng đó chỉ là một bát cát, ở trên chỉ có một lớp cơm với quả cà !
Cậu bé đợi mãi, không thấy bố ghẻ trở lại đón về. Vừa sợ vừa đói , cậu khóc mãi... Mấy ngày sau cậu bé chết. Xác cậu bé hoá thành một con chim.
Con chim ấy luôn miệng hót : Bát cát quả cà...Bát cát quả cà...
Con chim ấy người ta gọi là chim Đa đa."

*
- Clip Chim Đa đa - Tiếng hát chim Đa đa. Dại dột lấy chồng sớm quá để con chim Đa đa nó ngậm ngùi bay xa mất tiêu mất. "Tư duy thế sự" nó tràn lan thấm tháp.



Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Canh bí đao


Hoa bí ngô vàng rực trông thật đẹp. Nhớ hồi trước, nhà có đất vườn thường thì hay làm giàn trồng bí bầu, mướp ngọt, lấy quả làm thức ăn theo mùa, hay đem ra chợ bán.
Cái hoa đẹp ấy giá trị "thực tế", nó gắn bó với người ta ở nhà quê nghèo rộng rãi.
Nhìn hoa lại nghĩ  người văn nghệ sĩ thường cố đòi cho được "trăm hoa đua nở" để văn chương cơ may tiến bộ thêm chút chi đó, thoát khỏi cái ao tù bí bít quá ư cơ hội. Tư tưởng tự do văn nghệ ấy sẽ bị những lo sợ ra tay "dẹp loạn văn chương nổi dậy" để cụ "đồ tây" viết vài ba "văn học" bóng gió khía cạnh lâm nạn chụp cổ lôi đi. Cụ Phan Khôi - cháu ngoại Tổng đốc Hoàng Diệu - văn bút chủ lực báo Phụ nữ Thời đàm từng mắc họa.
"Có một thứ thực vật cũng như sen Nhật Bản ở xứ ta, trước kia không có mà bây giờ có rất nhiều. Đâu thì chưa thấy, chỉ thấy ở Việt Bắc không chổ nào là không có…
Có nơi gọi cây trên là cỏ Bù xít, vì có mùi hôi như Bọ xít, có nơi gọi là cây Cứt lợn, hoặc cây Chó đẻ… những tên đó đều không nhã tí nào, người có học không gọi như vậy, mà gọi từ "cây Chó đẻ" sang "cây Cộng sản".
Không mấy lâu rồi nó mọc đầy cả đồn điền, trừ khử không hết được, nó lan tràn ra ngoài đồn điền. Cái tình trạng ấy bắt đầu có trong những năm 1930-1931 đồng thời với Đông Dương Cộng sản đảng hoạt động, phong trào cộng sản cũng lan tràn nhanh chóng như thứ cây ấy, cho nên bọn Tây đồn điền đăt tên cho nó là «herbe communiste », đáng lẽ dịch là "cỏ Cộng sản", nhưng nhiều người gọi là cây Cộng sản. Nó còn một tên rất lạ là "cỏ cụ Hồ". Thứ cỏ nầy trước kia ở đây không có, từ ngày cụ Hồ về đây lãnh đạo, thì thứ cỏ ấy mọc lên, không mấy lúc mà đầy cả đường sá, đồi, đống, người ta không biết tên nó là gì, thấy nó cùng một lúc với cụ Hồ về thì gọi nó là như vậy..."


Thật ra  nhà quê quan tâm đến các loại cỏ, ít bỏ công đàm luận lai lịch, căn cứ tên tuổi, nguyên nhân cấu tạo như mấy bậc văn, thơ trí thức. Dân quê thường để ý đến cái tác dụng phân xanh hay cách tiêu diệt tệ tiệt mà thôi. Cỏ chó đẻ hay cỏ cụ Hồ, cây cức lợn hay cây CS gì cũng được, miễn là cuối mùa Đông, loài cây cỏ mọc nhiều này sẽ nhổ vứt xuống hố làm phân xanh trồng bí.
Kinh nghiệm nhà vườn xưa, đào hố rộng 0.5 m, sâu cở 0,7 m, dài thì tuỳ ý. Nhổ cỏ ấy cho xuống hố. Cứ lớp cỏ lớp phân (heo, trâu,bò...), tưới nước tiểu lên, ủ thời kỳ cho nó phân hoá hết "bản chất phân tươi phản động", lấp đất lại rồi trồng hoặc gieo hạt bí đao, bí ngô lên, sẽ tha hồ thu hoạch quả lớn về sau.
Quả bí đao nấu canh rất ngon và bổ, lại nhuận trường. Quá tốt cho người táo bón.
Tuy nhiên, nếu quá bổ dưỡng mà cứ trường kỳ bắt ta ăn canh bí đao mãi, thì cũng đại họa cái bao tử người vốn thích nhiều vị.
Cuộc đời đa sự đều cũng vậy. Một loài hoa đẹp giành quyền thống trị trăm hoa, chặt chém hết mọi loài hoa khác sẽ tỏ ra nó quá dã man. Trăm hoa khoe sắc bị thay thế duy nhất một loài hoa Cức lợn ai mà chịu cho thấu ?


" Một nhà nọ mời gia sư về dạy con học, ăn uống hàng ngày cho gia sư thật là đơn giản, mỗi bữa chỉ có một bát canh bí đao. Gia sư hỏi chủ nhà :
- Ông thích canh bí đao lắm à ?
- Vâng, đúng vậy, Bí đao ăn rất ngon, lại có tác dụng làm sáng mắt. Ăn bí đao rất có lợi cho mắt.
Một hôm chủ nhà vào phòng học, thấy gia sư đứng dựa cửa sổ nhìn ra xa xăm, cố ý làm như không biết chủ nhà vào. Chủ nhà bước đến phía sau gia sư mà chào, gia sư mới quay lại nói :
- Tôi đang xem trong thành phố diễn kịch, không biết ông vào, mong ông thông cảm.
Chủ nhân ngạc nhiên :
- Trong thành phố diễn kịch mà ông ở đây nhìn thấy được à, nhìn như thế nào vậy ?
Gia sư nói :
- Từ ngày ăn canh bí đao của nhà ông đến nay, mắt tôi càng ngày sáng ra."
(Truyện cười dân gian VN)





Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Denise Milani, người đẹp ấn tượng.



Một trong những người mẫu nội y nổi tiếng nhất thế giới hiện nay, mỹ nhân Denise Milani.
Siêu mẫu này sinh ngày 24/4/1975 ở Czech Republic, di cư đến Mỹ, sống tại Los Angeles, California và bắt đầu sự nghiệp trên sàn catwalk năm 2005.
Denise Milani có vòng 1 cực kỳ ấn tượng (100-50-86) và một khuôn mặt rất dễ thương. Cô luôn được Triump, SI, Victoria Secret, Armani…mời cộng tác.


Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Gadhafi, giờ phút chót.

Quân nổi dậy tiến như vũ bão về Tripoli.
Dân chúng hàng ngàn người đang ùa ra đường phố reo mừng thoát ách độc tài đã xiết cổ họ trên 42 năm. Cái gì đến đã đến. Dù cho bọn lính đánh thuê Phi châu đang dùng xe tăng, súng bắn tỉa, cố thủ, cố giữ thành trì cho tên bạo chúa, thì trận quyết đấu giữa Tự do với Độc tài đã sắp ngã ngũ.
Thể chế độc tài, mọi hình thức, đều mang tính phản động chống lại loài người cả.
Kìm hãm phát triển văn minh. Đầu độc sự u tối đầu óc. Kích động thù hận con người. Hủy diệt mọi giá trị nhân văn. Giết dần mòn hết đạo đức xã hội.
Độc tài là sư tổ bịp bợm, chuyên gia nhà nghề nhân danh chuyên nghiệp.
Nhân danh nhân dân "vì dân, do dân, của dân" để bóc lột nhân dân thậm tệ.
Nhân danh những giá trị làm người để chà đạp hạ nhục nhân phẩm hàng triệu con người.
Nhân danh tổ quốc để độc quyền cai trị tổ quốc.
Nhân danh này, nhân danh nọ, không ngoài để vơ vét hàng ngìn tấn vàng, hàng chục tỷ đôla cho gia đình họ tộc cất trử, cho mấy đứa con cưng hưởng lạc thú quyền lực trị vì.
Độc tài nuôi dưỡng bầy tay chân đắc lực, ưu đãi quyền lợi, dùng súng dùng loa biến người ta thành lũ dê bò cừu cúi đầu lẳng lặng, nhẫn nhục nô lệ, đời đời kiếp kiếp.
Lấy cường quyền bạo chúa để chém giết, tống giam, thủ tiêu, ám sát, ngu dân, nhồi sọ, vu cáo để đời đời ngồi ghế ngai vàng đế quốc.
Độc tài đâu ngờ rằng "thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu" - lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Ác giả ác báo. Những kẻ đi ngược lại mọi giá trị nhân quyền sắp phải trả giá.


Nước Pháp, quê hương của Voltaire, Rousseau, Montesquieu, của thế kỷ ánh sáng, vẫn lại tiếp tục phát triển những giá trị văn minh .
Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy không hèn nhát trùm chăn, sợ tốn sợ kém; ra tay kịp thời, vì những giá trị tự do, dân chủ.
Nhân loại ra tay vì công lý, thảy đều mừng rỡ nhân dân Libya dũng cảm đổ máu, quyết tử lật đổ chế độ độc tài của một tên bạo chúa điên loạn.
Gadhafi chế độ đang dẫy dụa điên cuồng trong cơn hấp hối, nhưng số phận của chúng, trời xanh lồng lộng kia cũng đã định đoạt hết rồi.
Nguyện cầu những chế độ độc tài thoi thóp còn rơi sót lại mau chóng sụp đổ, cho những "súc vật thê thảm" hồi sinh, sống lại kiếp người.





Càng to càng nhỏ.


Trong kho tàng cổ tích dân gian VN có cái truyện cười đố nhau ngữ nghĩa, đọc cũng vui.
"Mấy anh đố nhau. Anh thứ nhất nói:
- Càng đắp càng bé là gì?
Mọi người nghĩ mãi, rồi đành chịu. Anh này tự trả lời:
- Người ta đào ao, lấy đất đắp vào bờ bên trong. Càng đắp thì cái ao càng bé lại.
Anh thứ hai đố:
- Càng kéo càng ngắn là gì?
Mọi người cũng chịu cả. Anh ta giải thích:
- Là điếu thuốc lá. Cứ kéo một hơi là nó lại ngắn đi một chút.
Anh thứ ba hỏi:
- Thế càng vặn càng vẹo là gì?
Mọi người càng chịu, cho là anh ta chơi chữ. Anh này cười bảo:
- Đâu mà chơi chữ! Chỉ là hai người cùng giặt một cái chăn. Đến lúc vắt nước, mỗi người cầm một đầu chăn bằng hai tay thật chặt, vặn xoắn vào. Được một lúc thì cả hai đều vẹo mình đi, mỗi người về một phía.
Đến lượt anh thứ tư, anh này lửng khửng bảo:
- Càng to càng bé là gì?
Mọi người cười bò ra, phán đoán đủ kiểu. Anh ta chỉ lắc đầu, mãi sau mới nói:
- Con cua nó có hai càng. Một càng to, một càng bé."
Ấy, chỉ một chữ "càng", nghe ra đã lắm chuyện khó hiểu. Chữ càng này khác chữ càng nọ, đám đông cũng khó có ai đoán ra được nghĩa mấy cái "càng" cho đúng ý.
Chuyện xưa đọc hiểu được cũng mệt, chuyện nay lại càng rắc rối lắm. Những người thích nghệ thuật sắp đặt, bèn bỏ công sức mỏi mệt tạo một màn rắc rối domino chánh xác sụp đổ có cái kết quả chớp ảnh như ý. Đại để  muốn nói cái sự chụp nhiêu khê, suy ra chi đó... Ấy, có người coi xong bèn nói đó là cái màn rỗi hơi nhất thế giới vì hết trò rồi.
Đơn sơ đầu ngô mình sở, gì gì cũng có trên cái đời mộng thực rối loạn này, mỗi người mỗi ý, ai muốn hiểu được cũng mệt...

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Chào Mào ăn trộm đào.


Xưa một bà Tiên ở trên trời có một vườn đào đẹp lắm. Chim Chào mào lẻn vào rả rích ăn hết bao nhiêu quả.
Đến hôm bà Tiên ra chơi vườn, thấy mất nhiều đào, bà cho đòi chim Khách đến hỏi.
Khách thưa rằng :
- Mấy hôm nay tôi chỉ thấy Chào mào nó vơ vẩn ở đấy. Chắc chỉ nó ăn trộm đào thôi.
Bà Tiên nghe nói giận lắm, đến thưa với Trời.
Trời liền sai Cà cưỡng đi bắt Chào mào lại.
Chào mào kêu với Trời rằng :
- Con Khách nó đặt cho tôi điều gian giảo. Nó nói bâng quơ, không có bằng chứng gì cả. Nó thật đã vu cáo cho tôi. Vu phản tội đồng, xin Trời soi xét lại.


Trời thấy Chào mào nói có nhẽ, mới phán rằng :
- "Dâm tắc tang, đạo tắc tích". Nay không ai bắt được nó quả tang ăn trộm đào, thì ta cũng không tra ra sao được.
Nói đoạn, Trời tha cho Chào mào về.
Mùa sau, đào chín, Chào mào ăn quen bén mùi, lại lẻn vào vườn đào ăn trộm quả. Không ngờ bà Tiên đã cho Chèo bẻo rình đấy từ trước. Nên lúc Chào mào ta đang ngồi ăn đào, miệng ăn tay lẩy như của nhà mình, thì Chèo bẻo tóm ngay được, nắm đầu lôi đi.
Bà Tiên giận quá, liền sai bắt nó đưa lại cho Trời.
Bận này thì Chào mào cứ cúi đầu gục mỏ xuống, không còn dám nỏ mồm như bận trước nữa.
Trời nổi lôi đình quát mắng ầm ầm :
- Mầy thật là một quân đã đi làm đĩ lại còn già hàm. Phen này hẳn mầy không cải được nữa. Tao phải trị cho mày biết tay mới được.
Trời liền sai con Cắt ra đập vào đầu Chào mào. Chào mào như không có ý sợ.
Trời điên tiết, đứng phắt dậy đá thốc một cái vào đít, Chào mào ngã lộn xuống hạ giới, máu chảy đỏ loè loẹt.


Bởi vậy mà từ đó Chào mào vẫn còn cái đít đỏ. Nên mới có những câu tục ngữ :
- " Chào mào đỏ đít " .
- " Chiêm bao Chào mào đỏ đít " ( ý nói chiêm bao hão huyền, sự là sự thực chớ không phải mộng mị )
Và bây giờ trẻ con đùa với nhau, có khi cầm hai cẳng dốc đầu xuống đất mà nói rằng :
" Chào mào, mào chào. Sao đỏ lỗ đít ? "
Hết chuyện.
( Theo Truyện cổ nước Nam )





Từ Bóng bàn đến Bóng rổ !


Chiến tranh VN, cuộc chiến thử sức hai khối Độc tài - Dân chủ, bảo vệ quyền lợi, lý tưởng mỗi bên. Nói trắng ra, là cuộc chiến tranh Mỹ chống Nga, Tàu vì sợ lan tràn đại họa.
Đất nước là chiến trường, người VN thù hận, bất đội trời chung với nhau, kích thích vì những lý tưởng trời đất phù phiếm, bánh vẻ. Tàu giúp Bắc, Mỹ giúp Nam, cấp toàn bộ vũ khí chất nổ, súng đạn bom mìn. Cho hai miền lao vào cắn xé, chém giết kịch liệt.
Tàu có lợi thế biên giới liền bộ. Cán binh CS phần lớn là nông dân cực khổ, đói rách, dại dột nên dễ huấn luyện một đội quân cuồng tín. Họ sẵn sàng chém giết không gớm tay, chôn sống bất cứ ai, kể cả cha mẹ, nếu bác đảng chỉ dạy rằng đó kẻ thù.
Mỹ bất lợi hơn, cách trở biển trời tốn kém, lính miền Nam sống tự do, thích sướng sợ chết, nhát gan chiến trận. Mỹ phải đưa quân Mỹ đến, nhưng quân chết của hao, trường kỳ thua trận.
Tháng 4/1971, đội bóng bàn TC nhận lệnh "không bắt tay, kéo tay vận động viên đội Mỹ; không chủ động nói chuyện với người Mỹ; không trao đổi quốc kỳ với đội Mỹ" khi sang Nhật bản thi đấu. Bất ngờ, một vận động viên Mỹ là Glenn Cowan lên nhầm xe và được một vận động viên TC là Trang Tác Đống tiếp đón thân mật. Glenn Cowan bày tỏ muốn qua Bắc Kinh thi đấu, trưởng đoàn China vội vã báo cáo về nước ngay.


Quá hiểu Mỹ đang nhai miếng "gân gà VN". Xét thấy cơ hội "chơi với Mỹ, chống Nga sô, nuốt VN" đã tới, Mao Trạch Đông bèn cho nhân danh Bóng bàn TQ, mời đoàn Bóng bàn Mỹ qua thi đấu "hữu nghị", mở đường quan hệ "đặc biệt".
Trong tiệc chiêu đãi đoàn khách Bóng bàn Mỹ ở thăm tại Đại lễ đường Nhân dân Bắc Kinh, ngày 14 tháng 4, 1971, Thủ tướng Chu Ân Lai nói:
- "Quý vị đã mở ra một chương mới trong quan hệ giữa nhân dân Mỹ và Trung Quốc. Tôi tin tưởng rằng bước khởi đầu mối quan hệ hữu nghị này chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của đa số nhân dân hai nước chúng ta.
Thái độ của Mỹ, dĩ nhiên hoan hỉ đáp ứng. Tổng thống R. Nixon từng tuyên bố :
- " Có những mạo hiểm, vâng, nhưng những mạo hiểm của chờ đợi còn lớn hơn nhiều. Nếu Nam Việt Nam mất, Đông Nam Á mất và Thái Bình Dương trở thành Biển Đỏ của Trung Cộng sản thì chúng ta có thể đương đầu với một cuộc Thế chiến, ở đó những điều rắc rối chống lại chúng ta sẽ lớn hơn nhiều…"
- " Hãy để cho tất cả các nước biết rằng…các đường liên lạc của chúng ta sẽ rộng mở. Chúng ta tìm kiếm một Thế giới rộng mở, rộng mở cho cho các suy nghĩ, rộng mở cho sự trao đổi hàng hóa và con người, một Thế giới trong đó không có dân tộc nào, lớn hoặc nhỏ, sẽ phải sống trong sự cô lập giận dữ..."
Đáp ứng mong muốn"hữu nghị" của Tàu, Nixon đã thực hiện nhượng bộ to lớn, ra lệnh chấm dứt cấm vận thương mại với Bắc Kinh đã kéo dài 20 năm và tuyên bố rằng ông sẽ đi Trung Quốc.
Ngày 27/4/1971, đại sứ Pakistan chuyển cho Henry Kissinger một thông điệp của Chu Ân Lai, sẽ chấp thuận và chờ đón người Mỹ tại Bắc Kinh. Ngoại trưởng Mỹ lập tức bí mật sang tiền trạm, hội đàm cùng Chu và điện về cho Nixon chỉ một từ duy nhất "Eureka" !
Ngày 21/2/1972, Tổng thống R. Nixon đến Bắc Kinh, bắt tay Trung Cộng. Chu Ân Lai nói :
- "Bàn tay của ngài đã vượt qua đại dương lớn nhất thế giới : 25 năm vắng bóng đối thoại."



Khi bàn tay hai chủ nhân điều khiển cuộc chiến bắt chặt, tất gây lo ngại đến hai anh em nhà nọ đang quyết đấu. Hai đại ca dùng đũa cùng mời nhau gắp miếng ăn ngon cho nhau, tất bọn đàn em cũng xót ruột. Thân phận nhược tiểu đành phó mặc theo thời. Miền Bắc thì vẫn có đó Nga sô, vẫn ở sát nách bạn Tàu, vẫn có thêm nhiều súng đạn, gài mìn pháo kích...
Tháng 1/1973, hiệp định Paris, quân Mỹ rút. Lính VNCH buộc tác chiến con nhà nghèo.
Hết được chu cấp miễn phí, Tổng thống Thiệu túng đường, có lần đặc phái Tổng trưởng Ngoại giao Vương Văn Bắc qua Ả Rập Xê út vay đôla mua vũ khí chống CS, nhưng bất thành.
Khoảng 10 giờ sáng 19/1/1974, các chiến hạm Tàu nổ súng đánh chiếm quần đảo Hoàng sa VN. Hạm đội 7 hải quân Hoa Kỳ đóng gần đó đã không có sự trợ giúp nào, ngay cả khi nghe cầu cứu. Phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại kể lại :
"Chúng tôi phải quyết định rút lui khi cố vấn Hoa Kỳ cho biết 17 chiến hạm của Trung Cộng đang trên đường tới khu vực và khả năng là sẽ có phi cơ phản lực tới từ đảo Hải Nam." Ông Thoại tin chắc rằng Tàu đã nổ súng giao tranh vì biết rằng Hoa Kỳ sẽ không tham dự trong trận chiến này. Quần đảo Hoàng sa lọt về tay China.
Năm 1975, chế độ tự do dân chủ ở miền Nam sụp đổ. Độc tài CS nhuộm đỏ đất nước, hơn 3 triệu người VN bỏ xứ sống lưu vong.
*
Ngày 19/8/2011, kỷ niệm 56 năm cuộc "Cách mạng long trời lở đất", đánh dấu ngày Cộng sản cướp được chính quyền VN. Tại Bắc Kinh, rất trùng hợp, đang có cuộc Hội đàm cấp cao giữa phó Tổng thống Mỹ J. Biden và TBT Hồ Cẩm Đào bàn về những "lợi ích cốt lõi" hai nước.


Mỹ ăn chơi quá độ, đang nợ như chúa chỗm. Mỹ nợ Tàu đến cả 1.200 tỷ đôla, kinh tế ảm đạm, đầu đau óc nhức, khủng hoảng lan tràn.
Tàu đã có Tàu sân bay, đã có dàn khoan khủng, đã có đầy đủ dư dả mọi loại vũ khí hạng nặng, vũ khí hạt nhân, tên lửa lục địa, tàu ngầm, các nhà máy sản xuất hàng loạt súng đạn bán ra thế giới.
Tàu đang một mực đòi lấy quần đảo Trường sa của VN, đe dọa, khiêu khích, khuyên răn, dụ dỗ.
Các vị cấp cao Mỹ - China đang hội đàm đủ chuyện. Một trận bóng rổ giao đấu, được tổ chức cho rôm rả chào mừng bất ngờ sinh sự cố. Hai đội Mỹ - China lao vào đấm đạp nhau. Phó Tổngthống Mỹ J. Biden thời đi ăn cơm bụi...
Bỗng ngẫm nghĩ về số phận một quần đảo. Không biết sẽ sao đây.





Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Phơi trần trụi.


Dân xứ nào có cái nhìn văn hoá xứ nấy.
Đời cần lao gay cấn vì nhu cầu sống thực y trú hành, còn biểu hiện văn minh con người khác giống vật ấy chuyện mặc đồ che thân y áo. Thuần phong mỹ tục là tính thuần tuý đặc trưng phong cách văn hóa, là nếp sống được xã hội chấp nhận đẹp, cọng đồng noi theo đó bảo tồn. Thông thường, mỗi người có cách ăn mặc, lối sống thích nghi kiểu ta hợp chúng để không bị chối bỏ.
Thuần tuý thì đồng phục, đồng phục thời rập khuôn, rập khuôn bóp chết sáng tạo, huỷ diệt cái đẹp y phục. Nên phải phá cách. Cách tân, kiểu này kiểu nọ.
Nghệ sĩ sống chết vì đẹp, vì điều mới. Họ chối bỏ sự nhàm chán tẻ nhạt, thích nổi loạn tìm sự khác biệt, chống đối lối nhìn khuôn sáo, vứt bỏ hết định kiến sâu đậm ớn tận cổ.
"Ta cởi truồng ra ! Ta cởi truồng ra !
Ngoài kia trăng sáng chảy bao la,
Ta nhảy vào quay cuồng thôi lăn lộn,
Thôi ngụp lặn trong ánh vàng hỗn độn
Cho trăng ghì, trăng riết cả làn da
Ai cởi dùm ta ? Ai lột dùm ta ?
Chưa lõa lồ thịt còn nằm trong da !
Chưa trần truồng óc còn say trong ý !
Trăng chưa lấp dầy xương, chưa ngấm tủy:
Hồn vẫn còn chưa uống hết, hương hoa..."



Cái mới được công chúng chấp nhận, nghệ sĩ biến ra thành "vĩ đại", ngược lại thời chịu hết đủ thứ phỉ nhổ quái thai, bịnh hoạn, biến thái, vân vân.
Tất nhiên sáng tạo được cần đam mê, trí tuệ, dũng cảm, còn thành bại vẫn là thời thế.
Đời sống hiện đại mỏi mệt, ô nhiễm, ồn ào, đầu độc, nhồi sọ, lo toan, rào dậu, bó buộc, bê bết, xe cộ, khói bụi, nghi ngờ, vô cảm, thờ ơ, ác ý, nhẫn tâm, hiểm độc, mị dân, nhân danh, bịp bợm, xảo trá, quỷ quyệt, tồn tại, chán chường.
Nghệ sĩ ngấy chán dần mọi thứ trò hề đạo đức giả, trò hề bịp bợm rao giảng, dối trá thầy đời. Nghệ sĩ muốn xé rào đạp bỏ, đập phá nổi loạn, phản kháng thách thức. Họ thích thú một mình đối chọi hàng ngàn tha nhân xông đến rủa sả độc địa.
Khoái trá chống đối những "Thuần phong Mỹ tục" trong xã hội hiện đại, chính là mấy trào lưu thảm họa, thời trang xuyên thấu, không cần nội y, phô phang sân khấu. Khoe hàng vì ý thích phồn thực, vì "Freud nhục dục" chi phối, vì muốn trở về buổi hồn nhiên, phơi trần hết ra không che đậy.


Phản kháng bưng bít, che đậy, dối trá. Phơi trần sự thật. Phơi trần nghệ thuật.
Do này, do nọ đều có lý luận riêng. Bình thường thôi, cuộc sống vận động lên cao hơn phải vậy. Rất cần sự cởi trói cho nghệ sĩ, cho họ thoả thích tung hê mà sáng tạo.
Sợ sáng tạo thái quá loạn "thảm họa" phải chế tài. Chế tài thái quá bế bít ao tù nước đọng, sức sống thối rửa. Văn học nghệ thuật sáng tạo định hướng, búa liềm kềm kẹp, xuyên tạc lủng đoạn, nhân danh học tập làm theo. Hậu quả ? thời kỳ rực rỡ ở tiền chiến, ở Nam VN, đã chết toàn diện bởi một đại nạn, dân chúng hứng trọn cái thảm họa đau xót.
Văn hóa đọa mạt, đạo đức suy đồi, nhiều cộng đồng dân cư buộc phải tự phát hành động cứu nguy tương lai con em. Tự phát xắn tay áo nhập cuộc chuộc lỗi lầm nhẹ dạ.
Các tổ chức tôn giáo thu hút thanh thiếu niên đến học đạo làm người, xây lại những giá trị nhân văn VN gia đình, làng xóm, phố phường. Hiệp sĩ đường phố tự bắt cướp, hút đinh, cứu người gặp nạn. Cả làng quê xông ra giết bọn trộm chó...
Văn thi sĩ viết blog phá vòng nô lệ, xuống đường đòi được cất tiếng nói lẽ phải. Nghệ sĩ thời trang, ca nhạc người mẫu, ca sĩ khoe hàng, phát ngôn cực shock.
Ấy, cái ao tù toàn diện đang bắt đầu rung lắc, chuẩn bị sôi sục tìm dòng chảy, bắt đầu bằng những lầm lũi chân trời phơi trần sáng tạo.


Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

Shi Lang độc bá quyền.


Thế kỷ XVII, nhà Minh bên Tàu suy yếu trầm trọng, đất Trung Hoa trở thành miếng mồi ngon cho các bộ tộc xứ Mãn Châu tràn xuống xơi tái.
Shi Lang là kẻ thuộc nòi hải tặc dân Phúc Kiến, hắn vốn bộ tướng của tổng binh Trịnh Chí Long của nhà Minh. Cả hai đã cùng đầu hàng quân Mãn Thanh, giúp sức chủ mới bình định đất Quảng Đông.
Trịnh Chí Long sau đó nhà Thanh nghi ngờ bắt giam, con Trịnh Thành Công chạy ra chiếm cứ Đài Loan và các đảo nhỏ khác.
Thành Công bèn dụ Shi Lang theo mình ra đảo để phản Thanh phục Minh, nhưng Lang từ chối, lại còn cố sức giúp đỡ quân Thanh diệt họ Trịnh.
Triều đình nhà Thanh phong Shi chức "Thuỷ sư Đề đốc", sau đó thăng thêm chức "Tịnh hải Tướng quân", cho chỉ huy hải quân đối phó với quân họ Trịnh trên vùng biển đảo Đài Loan.
Năm Khang Hy thứ 7 (1668), Shi Lang xin được đem hải quân đánh chiếm Đài Loan, nhưng triều đình chưa đồng ý.


Năm Khang Hy thứ 21 (1682), nhân nội bộ họ Trịnh ở Đài Loan phát sinh nhiều mâu thuẫn, đấu đá lẫn nhau kịch liệt, thế lực suy yếu dần. Thời cơ để chiếm lấy đã tới.
Tuy nhiên, các quan trong triều đình phản đối dữ dội, đòi hoãn bỏ kế hoạch đánh chiếm với lý lẻ này nọ, khiến vua Khang Hy trù trừ, băn khoăn chưa quyết.
Tháng 7, Hộ bộ thượng thư Lương Tiêu dâng sớ nói phải hoãn lại kế hoạch, vua nhà Thanh cũng định ngưng việc đánh chiếm, nghe theo ý kiến của Tiêu.
Tướng quân Đề đốc Shi Lang không đồng ý. Hắn khẩn khoản đề nghị nhà vua cho đánh chiếm lập tức kẻo cơ hội qua đi. Sau hồi thuyết phục lâu dài, Khang Hy bèn đồng ý, cấp cho Lang chỉ huy 12 vạn binh ra đánh chiếm hải đảo Đài Loan.
Quả nhiên, sau khi chiếm các đảo nhỏ làm căn cứ, quân Mãn Thanh đổ bộ lên đảo, ào ạt vào diệt sạch quân Trịnh, chiếm được trọn gói.
Đài Loan lọt vào tay quân Mãn Thanh. Dân Tàu di cư ra đảo làm ăn sinh sống, trở thành lãnh thổ Trung Hoa mãi mãi.
Shi Lang được phong anh hùng, chết dựng tượng. Dân Tàu tri ân học tập tư tưởng quyết đánh, quyết chiếm, quyết lấy đảo của Shi.


Năm 1998, Trung Cộng mua một tàu sân bay cũ về sửa chữa, đặt là Tàu sân bay "Shi lang", thể hiện quyết tâm lấy nó làm căn cứ, đi đánh chiếm các hải đảo "thuộc chủ quyền China không thể chối cãi !".
Hàng không mẫu hạm Shi Lang này có trọng tải 67.500 tấn, luôn mang theo một nhóm từ 5-8 tàu hộ tống, gồm tàu trang bị hệ thống điều khiển vũ khí và công nghệ cao Aegis, tàu khu trục và tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân, một số trực thăng lắp đặt hệ thống rađa cảnh báo sớm...
Ngày 16/8/2011, Trung Cộng tuyên bố sẽ đưa nó vào hoạt động trên bể Đông để tăng cường năng lực chiến đấu và răn đe của hải quân Trung Quốc.
Tàu sân bay Shi Lang đặt dưới quyền chỉ huy trực tiếp của Ủy ban Quân ủy trung ương Trung Quốc, định chế lãnh đạo cao nhất của quân đội, hiện do chính TBT Hồ Cẩm Đào làm chủ tịch.


Vậy là trên Biển Đông VN, hạm đội Nam Hải của hải quân Trung Hoa vốn đã mạnh mẽ, nay có thêm tàu sân bay Shi Lang, lại càng mạnh mẽ hơn.
Căn cứ Tam Á trên đảo Hải Nam là cái bến đổ lợi hại cho tàu ngầm nguyên tử và các chiến hạm đủ loại to nhỏ. Quần đảo Hoàng Sa của VN bị Tàu chiếm 1974, đã xây dựng thành một căn cứ quân sự lợi hại, Trường Sa của VN có mấy đảo bị quânTàu chiếm đóng năm 1988, đang ráo riết xây to, lấn rộng, làm điểm tựa quân sự sát nách.
Đưa Shi Lang vào hoạt động ở biển Đông, hải quân Trung Cộng đã khắc phục được hạn chế việc tiếp nhiên liệu cho các máy bay chiến đấu, có một căn cứ xuất kích hữu hiệu, cơ động để máy bay oanh tạc đi chiếm hết Trường Sa !
Tinh thần quân Tàu tất nhiên tăng thêm mạnh mẽ, khi mà tàu Shi Lang "tổ sư phụ chiếm Đài Loan" luôn sát cánh bên bọn chúng.


Trường Sa có trữ lượng dầu khí khổng lồ, là vùng biển nhiệt đới nguồn lợi cá tôm mực luôn đầy rấy, là căn cứ khống chế cả biển Đông, là bàn đạp tràn xuống Đông Nam Á, Úc Châu cùng Ấn độ dương.
Trung Cộng khát dầu, khát cá tôm, khát mở đường vươn ra bể lớn. Chuỗi ngọc trai cùng lưỡi kiếm Shi Lang ám ảnh đưa quyền lợi về cho 1,4 tỷ dân Tàu sắp bùng nổ.
Tàu sân bay Shi Lang hoạt động trên bể Đông. Dàn khoan khủng dò dầu khí đưa đến biển Đông. Dồn quân áp sát vùng biên giới VN tập trận. Hệ thống tuyên truyền công khai hăm he dọa dẫm.
Trung Cộng ỷ mạnh đòi hỏi này, yêu cầu nọ quá sức ngạo mạn, tìm mọi cách sinh sự gây chiến.
Trường sa đang được các chiến sĩ Hải quân VN anh hùng giữ gìn. Rút bài học của trận Trường Sa hải chiến 1988, họ đang sẵn sàng cầm chặt tay nhau, cùng hát vang bài ca bảo vệ biển đảo tổ quốc.
Dù cho 6 chiếc tàu ngầm Kilo mua của bạn Nga đang còn nằm trên giấy, nhưng sức mạnh ấy chắc chắn sẽ vùi chôn cuồng vọng của bầy Thi Lang con cháu xuống biển.