Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Bác Dương thôi đã thôi rồi !


Chuyện ông Dũng cùng phó thân cận SH lọt vô bộ Chính trị. Ông Dũng thời tái nhiệm chức Thủ tướng, phó thân cận SH được làm Chủ tịch Quốc hội. Vậy là số phận của Cù Huy Hà Vũ, vị tiến sĩ luật đại học Sorbonne coi như con cá nằm trên cái thớt.
Có câu thơ cụ Nghè Tam nguyên, đọc để buồn thay cho ông Vũ.
"Bác Dương thôi đã thôi rồi,
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta."
Trang Bauxite Việt Nam chào xáo chộn rộn về chở quặng Nhôm, rằng tập đoàn đào bới bán tài nguyên quốc gia chuyên nghiệp TKV sẽ phá nát bấy đường sá cầu cống mấy xứ dính bùn đỏ, đang mưu kế lách luật xe 40 tấn bằng "giấy phép đặc biệt", bằng "chia nhỏ ra dưới 40 tấn mà chở".



Xưa thời Tam quốc chí, có người Điền Phong rất hiểu lòng người.
Điền Phong dưới trướng Viên Thiệu, bản tánh cương trực hay nói thẳng, bị Thiệu ghét bỏ phải ngồi tù.
"Viên Thiệu cất quân đi đánh Tào Tháo, Điền Phong ở trong ngục vẫn dâng thư can :
- Nay nên giữ vững để đợi thời. Không nên khinh thường cất đại binh đi, e có việc bất lợi.
Có kẻ nói dèm :
- Chúa công dấy binh nhân nghĩa, sao Điền Phong lại nói điều chẳng lành ?
Thiệu giận lắm muốn chém Điền Phong. Các quan cố can. Thiệu hăm he :
- Để ta phá xong Tào Tháo đã, rồi sẽ trị tội nó !
Nói rồi giục quân kéo đi. Tinh kỳ rợp đất, giáo mác như rừng.
Viên Thiệu là kẻ hữu dũng vô mưu, tự cao tự đại, chỉ nhờ thời mà lên ngai Minh chủ vùng Hà Bắc, lại luôn tưởng tượng mình giỏi cầm quân, làm sao chống cự địch nổi Tào Tháo ?
Kết cục, Thiệu đại bại, dẫn mấy trăm quân kị liểng xiểng chạy về Ký Châu, giữa đường nhớ Điền Phong, bèn hối hận nói :
- Ta không nghe lời Điền Phong, binh thua tướng mất, nay trở về, còn mặt mũi nào trông thấy hắn nữa.
Kẻ dèm pha nghe thấy, bèn nhân dịp "tố" thêm :
- Điền Phong ngồi trong ngục, nghe tin chúa công thua, vỗ tay cười to : "ta nói có sai đâu !"
Thiệu cả giận, mắng :
- Thằng hủ nho ấy lại dám nhạo báng ta, ta phải giết đi.
Nói rồi sai sứ đi trước cầm bảo kiếm đi trước về Ký Châu vào ngục giết Điền Phong.
Điền Phong đang ở trong ngục. Một hôm, cai ngục lại vào thăm, nói :
- Tôi xin vào mừng ông.
Phong hỏi:
- Có việc gì đáng mừng ?
Cai ngục lại nói :
- Viên Bản Sơ thua to mới về, phen này ông sẽ được trọng dụng.
Điền Phong cười nói :
- Ta sắp chết thời có !


Cai ngục lại hỏi:
- Ai cũng mừng cho ông, ông lại bảo ông sắp chết, nghĩa là thế nào ?
Phong nói:
- Viên Tướng quân trông ngoài mặt thì khoan hòa, nhưng trong bụng hay ghen ghét, không nghĩ đến người trung nghĩa. Nếu hắn được mà mừng, may ra còn tha ta. Nay hắn thua tất hổ thẹn, ta còn mong sống sao được !
Cai ngục còn chưa tin, đã thấy sứ giả cầm gươm vào truyền lệnh Viên Thiệu, đem Điền Phong ra chém. Cai ngục giật mình. Phong nói :
- Ta đã biết thế nào cũng chết mà. Làm thân đại trượng phu sống trong trời đất không biết kén chúa mà thờ, thật là ngu dốt. Ngày nay chịu chết, còn thương tiếc làm chi !
Điền Phong chết, ai nghe tin cũng thương tiếc.
Người sau có thơ rằng :
"Lần trước thua quân mất Thư Thụ
Hôm nay trong ngục giết Điền Phong
Cột rường Hà Bắc đều long gẫy
Viên Thiệu làm sao khỏi bại vong !"
Quả nhiên, quân Tào sau đó tiến đánh Ký Châu, Thiệu lo sợ quá, lâm trọng bệnh, miệng ú ớ cấm khẩu, hộc máu mồm cả chậu, chết. Đất Hà Bắc rơi hết vào tay Tào Tháo."
*
Lan man sắp tới ngày 2/8/2011, nghe nói TS Luật Cù Huy Hà Vũ còn là một họa sĩ có tài, nghĩ tới O.Henry truyện ngắn "The last leaf" vô cùng hay, viết về một người họa sĩ. Nhân vật Johnsy đau sưng phổi hấp hối, tưởng buông xuôi số phận cho thần chết mà hồi sinh được nhờ vô một cái lá nho mùa Thu không rụng - cái kiệt tác cuối cùng của người họa sĩ già ốm yếu Behrman... Truyện bên Tàu người phải chết vì kẻ ngu si ngã mạn, bụng hay ghen ghét lại được nắm quyền cao. Truyện bên Mỹ người được cứu sống nhờ kẻ tấm lòng nhân sinh nghệ thuật sẵn sàng hy sinh cứu đồng loại.
Đòi làm thân với Mỹ trong khi đang ở trong tay một lũ thân mật với Tàu đương nhiên thôi rồi sự cố.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét