Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011
Khoái khẩu.
Khoái khẩu là sướng miệng. Miệng có miệng ăn, miệng nói dù một lỗ miệng.
" Người ta hai mắt, hai tay
Sao mồm chỉ có một thôi thưa thầy ? "
Miệng nói : Nói cho sướng miệng, bất cập nhân tình, có ngày thiên hạ bẻ họng.
Dưới mấy chế độ độc tài, họ dị ứng gay gắt người ưa tự do ngôn luận, đòi này hỏi nọ, họ bắt nhốt hết cái tội tuyên truyền chống nhà nước. Họ bảo :
" Trong im, trong mát không ngồi
Ra ngồi giữa nắng, trách trời không râm..."
Tất nhiên họ dọa dẫm được người tầm thường thôi. Ai to gan lớn mật thời vẫn cứ nói cho sướng cái miệng thôi.
Từ mấy vị anh hùng hào kiệt nói cho sướng, bỗng dưng lại nghĩ : dưới đống bùn lầy có bầy cá trê nó sống tự mãn, thích nghi thích thú. Nay đòi thay đổi cho chúng sạch sẽ văn minh lên, e rằng khó. Nó đọa kiếp cá trê rồi, nói làm gì cho phí lời, chỉ được cái sướng ít cực nhiều vậy.
Miệng ăn : Ăn cho sướng miệng, chuyện này ai cũng biết. Tự vì ngày nào ai cũng phải ăn. Tóm tắt là : cái miệng làm khổ cái thân. Khẩu nghiệp trói buộc kiếp người.
Bụng đói miệng thèm, thành ra phải bon chen quỵ lụy, vất vả lầm than kiếm cái ăn, cố nhét đầy vô lỗ miệng vậy.
Xưa nói : miếng ăn miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan trên đầu, nên có chuyện sau :
"Có một thầy đồ tính vốn tham ăn. Bữa nọ có người mời đi ăn giỗ, thầy cho gọi một cậu học trò nhỏ theo hầu.
Đến nơi thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy mâm cỗ nhiều bánh trái, thầy ăn no rồi lại muốn bỏ túi mấy chiếc, nhưng sợ người xung quanh nom thấy thì mất thể diện, thầy cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo :
- Này, con cầm lấy.
Vừa đưa thầy vừa nháy mắt bảo cất mang về cho thầy. Cậu học trò không hiểu nổi cái nháy mắt thâm thúy ấy, tưởng là thầy cho thật liền bóc bánh ra ăn ngay. Khi hai thầy trò ra về đi ngang nhau, mặt thầy hầm hầm, mắng :
- Mày là anh em bạn với tao hay sao mà dám đi ngang hàng như vậy hử !
Trò sợ quá vội vàng đi nhanh lên phía trước. Thầy lại quát:
- Mày là bố tao hay sao mà dám đi trước tao !
Trò tụt lại đi đằng sau, thầy cũng mắng :
- Tao có phải là thằng tù binh đâu mà mày đi sau để áp giải !
Trò ngơ ngác thưa:
- Bẩm thầy ! Con đi thế nào thầy cũng mắng, vậy xin thầy bảo con đi thế nào cho phải ạ ?
Thầy chẳng ngần ngại gì nữa, hầm hầm quát :
- Thế bánh của tao đâu ? "
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét