Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Mùa xuân trên núi.


Trên núi cao, nơi tiền đồn heo hút, ngoài một vài bản làng sắc dân thiểu số, còn lại là lính.
Lính giữ đất, giữ rừng, giữ núi, giữ biên cương tổ quốc.
Người lính quê miền xuôi, quê ở phố đóng quân núi rừng ấy là trách nhiệm thi hành quân lệnh. Quân lệnh như sơn, dẫu chẳng muốn ngồi trên núi cầm cây súng chút nào, cũng phải ở lại đón mùa xuân trên núi.
Hồi chiến tranh, cầm súng giữ đồn dịp tết là căng thẳng vô cùng. Bởi năm nào "phía bên kia" đều có ông "Bác" gửi thư "chúc tết", lệnh này lệnh nọ.
Lính ngồi nhìn qua lỗ châu mai, nhớ con gái hậu phương, hy vọng thần chết chừa mình lại.


Nay thời bình, người lính nhẹ nhàng hơn. Nếu không chọn sống đời binh nghiệp, làm tròn bổn phận, đợi xong nghĩa vụ ra lính, giải ngũ mà về.
Mùa xuân trên núi có các loại hoa rừng thêm tươi đời chiến sĩ.
Xuân đến rồi xuân đi. Xuân gieo nhiều thương nhớ. Xuân qua để tôi sầu.
Lính thời nay sướng hơn lính thời xưa.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét