Cuối cùng thì phiên chợ đêm cũng đến hồi dẹp xếp. Lũ điếm đực điếm cái thoả mãn cái điều chúng thích để thôi kêu càm cạp. Những lon bia chai rượu hả hê mừng đại hội lắm thành tích vẻ vang.
Có kẻ bình luận bọn chúng. Một lũ ăn bám tiền thuế dân, làm trò cười đại chúng. Một đống rác, không cần nhà xí. Một đống tởm và gớm.
Ai cho tôi ăn, tôi xin thờ phụng kẻ ấy ! He he he ! Tuyên ngôn của những tên lưu manh chữ nghĩa thời đại mạt hạng.
Nhớ các bạn trẻ, lao thẳng xuống vực thẳm nước trôi sông chảy cứu người.
Nhớ các bạn nhịn đói, chịu khát nhường phần ăn phần uống cho em, cho mẹ vùng lụt lội, đất khổ KonTum nước trắng xoá trời...
Nhớ giọt mồ hôi ướt, đôi mắt sáng mừng, vị bác sĩ phẩu thuật kỳ tài đã cứu người sản nạn.
Nhớ Bùi Giáng điên loạn ngày nào, câu thơ thật tuyệt :
" Về thăm xóm trọ một mùa
Qua xuân tới hạ ghé chùa chiền hoa..."
Nhớ Phan Nhật Nam mùa hè đỏ lửa, nhớ Xuân Vũ xương trắng trường sơn, nhớ Duyên Anh điệu ru nước mắt, nhớ Doãn Quốc Sĩ dòng sông định mệnh. Nhớ quê hương ngày ấy, quê nhà.
Ước mong các em học trò VN nay mai sẽ không bị bầy văn điếm lưu manh cưỡng dâm hiếp hãm, thoát khỏi kiếp nạn bị đầu độc bởi một lũ thèm danh khát lợi....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét