Ông Xin vô sản thứ thiệt.
Nhà làm ruộng, bán mặt bán lưng trời đất, vẫn đói vẫn cực mãi, tức khí ổng bỏ nhà vào bưng vào biền, theo Cách mệnh vô sản.
Thời cơ chín mùi mẩn. Mỹ cút nguỵ nhào, Xin được chức cán bộ xã.
Bố Xin quen biết xếp Cốp. Gửi gắm ơn nghĩa đỡ đần, Xin leo một hơi, vùn vụt lên cấp Trung ương đại hội.
Văn hoá lớp ba bình dân làng xóm. Làm lớn phải có trình độ - khốn nổi, Xin chịu.
Đầu óc dốt nát, ăn nhậu xả láng, chỉ quen hoạnh quen họe chúng. Thành thử, học chi vô nữa. Một đống bằng cấp Cử nhân kinh tế, Cao cấp chính trị, Cử nhân lệ luật...thích thì có. Nhưng não bộ Xin sao vẫn vậy.
Cử, Cao hay Tiến, Giáo... không thể đổi não anh du kích xã thành người trí thức được.
Xin đi hội nghị ngoại quốc. Tròng tai nghe ống, đơn độc một mình. Mất thể quá !
Nhưng thôi, bàn chuyện đó nhiều, e rằng hay chỉ trích. Nó thế này :
Ở quê Xin có anh Xỏ bạn cũ, cùng tuổi, cũng làm nghề du kích, yêu nước kháng chiến.
Nhưng thời bình, Xỏ không hiểu sao không cất đầu lên đươc.
Không quan, không tiền, không nghề, không nghiệp, không chữ, không nghĩa, Xỏ bán vé số kiếm tiền gạo.
Tình cờ tao ngộ, Xỏ gặp Xin về quê, khánh thành nhà thờ họ to nhất nước.
Nhắc thủa ấu thời thơ dại, cùng nhảy hàng rào xem trộm tuồng " Lưu Dương kể lể "...
Xin tội nghiệp cho Xỏ lắm, liền giúp mở Doanh nghiệp Nuôi trâu.
Xỏ bán vé xổ số không có xu đút đít, lấy chi làm Lái trâu, trâu lái, nếu không nhờ Xin ?
Có bạn quyền cao chức trọng uy tín bảo lãnh, Xỏ vay tiền ngân hàng xả láng.
Rãi tiền vay, mở hàng mấy trăm Công ty Treo trâu bán chó.
Mỗi ty toạ lạc một miền. Thượng vàng hạ cám rãi đều cả nước.
Ôm tiền tỷ vay quá đã tì tì, Xỏ cho con trưởng là Vay, em ruột là Mượn, em vợ là thị Nợ thị Nần mỗi người một chức Xếp tổng, Xếp giám...
Doanh nghiệp nhanh chóng biến hoá "Tập đoàn Nuôi trâu ", kinh doanh đa hệ !
Nhưng đã đa hệ thì cũng đa luỵ.
Trong 8 năm mở doanh nghiệp, mỗi năm gia đình Tổng giám Xỏ vay khoảng 10 nghìn tỷ, nay nợ lên tới 80 nghìn tỷ đồng mất khả năng trả...
Lấy chi đây ngoài đống phân trâu trả nợ ngân hàng vốn lãi ?
Thuế máu dân, mồ hôi dân, nước mắt dân, bòn đãi của dân...trút vô tay cho Xỏ phá tán.
Tin lộ ra ngoài, dân chúng ồ à ầm ỷ, mất mặt quá xá.
Xỏ lại nhờ Xin khẩn cấp cứu...
Xin họp đàn em, " cơ cấu lại " Tập đoàn Nuôi trâu xí xoá nợ giúp Xỏ.
Sợ chúng đàm tiếu, Xin "nghiêm khắc " khiển trách Xỏ, chuyền Xỏ đi nhận nhiệm vụ khác.
Bọn đàn em Xin, Xỏ còn làm công tác "Dân vận", "Tuyên giáo", thổi gió phân trâu rằng "tuy mắc khuyết điểm, nhưng anh Xỏ đã có công lớn. Từ chỗ tay không xu đít, đã bắt được trâu, làm ra được một hệ thống chuồng trại trâu đầy phân khô, phân ướt, còn nằm khắp cả nước đó đó."
Một đống chuồng trâu, so với 80 nghìn tỷ vay không thể trả, cũng là công lớn đấy chứ nhỉ.
Có đứa trẻ ở truồng, cởi trâu làng Phù động, tự dưng tà nhập, hỏi rằng :
"Trong 8 năm làm việc, Tập đoàn Nuôi trâu làm ra bao nhiêu tiền nộp cho đất nước này, ngoại trừ số nợ chồng chất, rồi sẽ bắt dân phải trả nợ cho sự ngu dốt của bè lũ chỉ biết có nghề xin xỏ, vay mượn, bán tài nguyên ??? "
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét