Thứ Hai, 19 tháng 7, 2010

O bế văn chương.

Nhà văn VN đầu óc chữ nghĩa nhiều, lắm ý độc.
- Đa số mạt rệp, bán chữ ít người mua. Đói. Vợ con rầu rĩ càm ràm...
Văn sĩ nghèo vì ít nịnh. Lại thích mến cụ Đồ Chiểu, bác Tản Đà :
" Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm.
Đâm mấy thằng gian, bút chẳng tà ! "
" Non sông thề với hai vai
Quyết đem bút sắt mà mài lòng son ! "
Các vị viết hay làm văn loạn, đau lòng chế độ, đôi khi thâm tâm cũng thở dài...
Văn dĩ tải đạo, nhưng, cầu thực vực đạo !
- Thiểu số nhà văn ta giàu.
Xu thời, bợ, xum xoe. Phong lưu sống, nhờ chế độ thưởng cho công bưng, luồn, đội...


Bô bô bô. Tôn phù thời thịnh đảng.
Cộng sinh, hãnh diện, mập béo cả.
" Công ơn đảng thật là to.
Ba mươi năm lịch sử đảng,
Là cả một kho bằng vàng..."

Ai khôn trí lanh mưu thấy cơ hội đào vàng mỏ.
Văn bút kho vàng tha hồ có của. Giàu lắm !
- Trước thềm đại hội, có nhà chánh trị miền thượng du Bắc phần phán :
" Nhà văn VN ta, hiện nay, y chang một đàn nông lâm súc, chia hai bầy hục hặc :
Trâu ăn dương dương đắc chí.
Trâu buộc ghét hận thâm thù.
Trâu ăn . Trâu buộc. Trâu gì cũng là trâu.
Vậy chi khó để Đàn Trâu ca đồng thuận :
" Tiền cho. O bế... "

( Ảnh minh hoạ )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét