Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011
Nhờ hai ông tổ .
Bên Tây dương xa xôi, xuất xứ nhị vị dị nhân quái lạ.
Vị một râu ria xồm xoàn, nghề văn bút viết lách; vợ con nheo nhóc, tiền ít gạo thiếu. Cơ cực lắm.
Văn bút hạ giới rẻ rúng bèo bọt, biết làm chi sản xuất tiền lo nhu cầu sống ? vị bèn bạ vô thằng bạn lái buôn nuôi thê tử bầu đoàn, sống đời ăn bám.
Nhàn cư vi bất thiện, quẩn trí điên loạn, vị ngồi viết bậy chửi bới dạy đời.
Thiếu đói trầm trọng, vật chất ám ảnh, miệng thèm thuồng lắm, vị râu xồm bèn duy vật biện chứng. Thượng đội vật chất , hạ đạp tâm hồn.
Tiền bạc của cải ấy mới là quyết định vị. Lễ nghĩa không bằng lễ vật...
Uất đời đen bạc, nguyền rủa tụi tư bản bóc lột; vị râu mới "tư bản luận" đấu tranh giai cấp, đòi đấu tố xét xử bọn giàu có, "giải phóng nhân loại"…
Người ta mông muội, dã man, lần mò bò tới văn minh tiến bộ, ấy là lịch sử.
Yêu thương chia sẻ, mò mẩm nghìn năm; người ta nguyên thuỷ mới ra dần khỏi kiếp mục súc, để nên xã hội người.
Duy tâm hồn, duy tình, duy nghĩa làm hết đi cái đời thú vật.
Ấy vậy, vị râu sáng chế ra cái gọi là "triết học của sự trở ngược lộn đầu", biến người ta lui lại dã thú. Đâm chém giành giật nhau, vì duy vật, duy tiền, duy của…
Vị hai đầu sói trọc láng cón, cằm nhọn vẻo, nghề nghiệp chuyên môn: kích động nổi dậy lật đổ, cướp chánh quyền.
Xuất xứ vị hói cũng là con nhà nghèo, có vợ lại không con cái.
Thằng anh vị hói hoạt động khủng bố ám sát, bị bắt quả tang âm mưu giết vua nên bị vua giết…
Nặng hận thù thành mối thù thiên thu độc địa, vị hói lăn lộn hoạt động, tổ chức gây bạo loạn lật đổ chế độ.
Thế giới tối tăm của đám nông dân khốn khổ, công nhân khốn nạn hưởng ứng nhiệt liệt.
Thế là vị thắng to, vị lên ngôi “đệ nhất lãnh tụ”. Vị cho tay chân bắt vua, hoàng hậu, một hoàng tử, ba công chúa đem ra giết hết.
Trả mối thù xưa rất chi tàn nhẩn.
Cái hệ thống dao búa cắt xẻo kềm kẹp của vị hói dựng lên bằng dối trá, bịp bợm, đàn áp, khủng bố, chụp mũ giam cầm giết hại, mau lẹ đổ sụp sau ít chục năm le lói lửa.
Loài người kết án cái lý thuyết hận thù hằn học búa kềm, là mối nguy họa diệt chủng chống nhân loại, cần phải loại bỏ gấp, bởi tính nguy hiểm độc hại khôn cùng.
Thượng đế ra cái luật tiến bộ định hướng sống, thế nên văn minh thắng cái dã man tàn độc of vị ác nhân này là vậy.
Trên thế giới chật chội người có bốn xứ dị dạng quái lạ.
Tứ xứ này không đồng văn đồng chủng, nhưng lại đồng bái chọn nhị vị quái nhân trên làm ông tổ !
Hai tổ này được đặt trên liệt tổ liệt tông của tứ xứ quái lạ. Vì công ơn của nhị tổ râu xồm, đầu hói đem lại cho tứ xứ đặc sắc lắm :
Xứ một cha truyền con nối, ông nội dựng xây, dân đói trầm trọng; đem vũ khí giết người xê ri dọa hàng xóm kiếm cơm.
Xứ hai anh truyền em nối, thiên đường sắp đói, sống kỳ đồ đá, vật cực tắc phản - lờ mờ xét lại ông tổ.
Xứ ba chơi cả đoàn xe tăng cán nát ruột thịt; thích nhổ cột hăm he đánh đông dẹp bắc, lấn đất giành biển thiên hạ.
Xứ còn nỗi tiếng độc, cho bột đá xay vô sữa bán ra kiếm lời. Thức ăn đồ uống "xứ lạ" ngũ độc kế thịnh hành, nhắc tới ai cũng sợ.
Xứ bốn có nghề ăn theo hai ông tổ giống y thú vật cơ hội con rùa ghẻ lở đớp thịt thối lạ miệng. Xứ này hãnh diện thờ ông tổ, nhờ trời đất sinh ra, có cái đầu đỉnh cao trí tuệ, định hướng "dân tộc" thờ tổ Tây râu, Tây hói...
Riêng cái xứ bốn này, chuyện cả cha cả con hò nhau lạy hai ông Tây tổ đỉa, kể hoài không hết: thiên hạ mấy chục năm cũng đã nhàm tai.
Chỉ thêm, đem hai tổ Tây búa kềm về thờ trước tổ Ta, ấy là nhờ “thực tiễn giá trị thực”.
Nếu không nhờ nhị vị tổ Tây đó, chắc cũng không thể có mấy ảnh độc như này, chớp kỷ niệm cho con cháu đời sau, chúng nó xem nhỉ nhã ?
Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011
Thơ máy bay .
Hai bên đánh nhau chí chóe, bên nào cũng muốn phe mình thắng.
Thắng để làm gì nhỉ ? Để tràn sang đất địch chiếm đóng, cướp đất giành dân, cho phe mình vô nắm quyền cai trị. Bắt bọn dân bại trận làm nô lệ, nô lệ đầu óc tay chân, làm lụng để thắng trận tha hồ vơ vét sung sướng.
Các nước vì thế sợ sệt kẻ mạnh hơn dòm ngó của cải, kiếm vũ khí đề phòng. Ấy mới quốc phòng, quân đội, súng ống này nọ.
Kẻ mạnh kéo đến đánh bọn yếu đều nhân danh này nọ cho dễ thắng :
- Dẹp loạn giặc phản, phù Trần diệt Hồ, phù Lê diệt Ngụy
- Khai hóa văn minh, bảo hộ dân chúng
- Chống khủng bố, diệt phát xít
- Giải phóng "nhân dân lao động", đưa bà con "bị áp bức" lên trên thế giới đại đồng ở cho sướng
- Vân vân và vân vân...
Đánh quân sự là dùng pháo binh bắn, dùng máy bay dội bom, dùng xe tăng tiến vô, cho lính tràn sang chiếm đất đai bọn thua. Rồi lập chánh quyền quân quản.
Đánh súng đạn khốc liệt, hai bên kỳ phùng địch thủ khó thắng nhau lắm. Phải trường kỳ dai dẳng chiến trận, kéo ra năm này tháng nọ: 10, 20, 50 năm or lâu hơn nữa, cũng chưa chắc yên chuyện.
Đánh "ý thức hệ" là dùng chiến tranh tâm lý dụ hàng.
Tâm lý chiến tác động "hoá" quân địch thành quân ta. Chí ít quân địch chán nản đánh, bỏ mặc chiến trường, về nhà hú hí vợ con. Làm thất bại quân sự địch.
Nội chiến 54/75, Việt cộng dùng vũ khí của Tàu, Nga, Tiệp đánh phá dữ dội miền Nam. Cán binh Bắc Việt tràn vô lớp lớp. Xẻ Trường sơn núi ra mà đánh giết người Việt, giúp "phong trào CS", giúp bạn Tàu...
VNCH chống cự lại không nổi, phải nhờ bọn cố vấn Mỹ, lính Mỹ sang đánh hộ. Chiến tranh lâu lắc kéo dài đợi giờ phút chót 30.4.
Bọn đầu sỏ hai miền dùng vũ khí ngoại quốc, biến hóa quê cha đất tổ tan hoang đổ nát. Xương khô cốt lộ, người chết phơi thây đầy đồng ngập lối.
Đài phát thanh ra rả chửi nhau, hạ nhục nhau, lôi kéo dụ dỗ con em VN lao vào đâm chém đánh giết nhau.
Mị dân, mỹ từ bao biện, dối trá lọc lừa, thảm trạng ngu si cực độ.
Chiêu hồi là chiêu dụ lính VC miền Bắc, du kích nằm vùng trong Nam bỏ ngũ, về với chánh nghĩa quốc gia.
Ngoài mấy cái đài "Tự do", đài " Mẹ VN" tâm lý chiến 24/24, là cho máy bay lên trời thả truyền đơn, giấy thông hành "hồi chánh" xuống mấy nơi rừng rú, độn đèo nghi ngờ có cộng quân trú ẩn; dụ dỗ "chiến sĩ anh em Bắc Việt" ra hàng.
Có bài thơ được cho là lấy trong bọc áo của một xác VC có bút danh là Huyền Trân, không biết danh tính thật, bị bắn chết. Nó rất hợp sự chiêu hồi lắm, nên lập tức Cục Tâm lý chiến in ra hàng tấn tờ giấy, đem máy bay rãi vô chốn rừng núi.
Thơ này bay như bươm bướm.
Bảo Tàng Viện Quân Sự Alberdeen - Maryland.USA nay còn giữ lại, đọc thấy ngờ ngợ mùi tâm lý chiến, rất do một sĩ quan VNCH chế tạo rồi mạo danh VC chết cho nó giá trị thật.
TỪ BUỔI LÊN ĐƯỜNG - (Thư Gởi Mẹ)
Từ buổi con lên đường xa Mẹ
Theo anh em sang Lào rồi dấn bước vào Trung
Non xanh nước biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ
Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Vì hòa bình đâu ngại bước gian nguy
Mấy tháng rồi đêm nghỉ ngày đi
Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh
Những chiều Trường sơn núi rừng hiu quạnh
Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình!
Khói lam chiều giàn mướp, lá lên xanh
Con bướm nhỏ, mái đình xưa nhớ quá !
Vào nơi đây tuy đất trời xa lạ
Nhưng miền Nam cũng cùng một quê hương
Vẫn bóng dừa xanh vẫn những con đường
Hương thơm lúa ngọt ngào
Vẫn khói lam chiều, con trâu về chuồng, tiếng tiêu gợi nhớ
Đã qua buổi ban đầu bỡ ngỡ
Con nhìn ra nào giải phóng gì đâu?
Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
Lớp học tưng bừng những đàn trẻ nhỏ
Đang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca
Và trong vườn cây lá trổ hoa
Đàn bướm nhỏ rủ nhau về hút mật
Xóm dưới làng trên niềm vui ngây ngất
Sao người ta bắt con phải đốt xóm phá cầu ?
Phải gài mìn, gieo tang tóc thương đau
Đã nhiều lần, tay con run rẩy
Khi gài mìn để rồi sau bỗng thấy
Xác người tung máu đổ chan hòa
Máu của ai, máu của bà con ta
Của những người như con như Mẹ
Để bao đêm mắt con tràn lệ
Ác mộng về con trằn trọc thâu canh.
( T/g : Huyền Trân )
Thơ cũng hay. Nỗi nhớ nhà, thấy cuộc sống ở miền Nam, ngẫm nghĩ, ngộ bị lũ khốn nó bịp, nó sai đi giết người (con cháu tụi nó đưa qua Nga Tàu du học - khỏi chết). Đau đớn buồn rầu, khóc lóc trằn trọc cả đêm, tội nghiệp lắm.
Có điều bọn cán binh CS Bắc Việt lại thích nghe, đọc, học bác đảng, ngâm nga thơ nô hơn.
Thành ra miền Nam mới "được giải phóng" !
Số phận mấy vị hồi chánh viên có lẽ đã "đời tàn" sau 30.4, dưới tay quân CS là chắc.
Mấy chục năm trôi qua rồi. Thời gian vẫn vùn vụt trôi qua. Những người VN liên quan tới nội chiến, chết già lần lượt.
Những cái gì lịch sử để lại, không lợi cho chế độ CSVN lần hồi bị phá huỷ, đốt phá sạch sành sanh, như ngày xưa bọn nhà Minh đốt sách Đại Việt.
Thế hệ trẻ VN 8,9,10,11...XXX miệt mài chát chít, đua đòi bấm béo, bạo hành đấm đá, nhai lại nịnh đầm, mộng làm quan đảng đớp tiền mau lẹ lắm !
Quá khứ nay đã lỗi thời rồi !
Sử VN nhường chỗ cho sử đảng CS. Lịch sử chỉ còn là những "tác phẩm lớn" sáng tác ra nịnh đảng, ca bác cho bọn sử nô lưu manh, xu thời kiếm chác miếng cơm manh áo.
Kỷ niệm chiến tranh VN, một thời để nhớ, để thả hồn thơ xưa bay vô sọt rác...
Dù sao "thơ máy bay" vẫn là thật "hồi xưa" !
Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011
Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011
The Battle of Khe sanh - Hue City 1968
Trận chiến Khe Sanh (Quảng Trị) :
Trận chiến Huế xuân 1968 :
Nhạc chiến tranh :
Trận chiến Huế xuân 1968 :
Nhạc chiến tranh :
The Unique War 1966
Kỷ niệm 36 năm chiến tranh kết thúc, nhìn lại quá khứ mới hiểu hai tiếng hòa bình quý giá thế nào với người VN từng nếm mùi lửa đạn.
Hồi ức chiến tranh VN 1954 - 1975, xem phim phóng viên Mỹ quay trực tiếp chiến trường miền Nam những thời khắc lịch sử.
Chiến tranh đặc biệt 1966 :
Ảnh tư liệu :
Nhạc chiến tranh :
Hồi ức chiến tranh VN 1954 - 1975, xem phim phóng viên Mỹ quay trực tiếp chiến trường miền Nam những thời khắc lịch sử.
Chiến tranh đặc biệt 1966 :
Ảnh tư liệu :
Nhạc chiến tranh :
Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011
Ai trồng khoai đất này nữa !
Địa cầu thế giới chia hai bên đối xứng. Trời rọi bên này sáng sẽ bên kia tối, bên kia tối tất bên này sáng; mới có câu nói thành danh của vị President gát cu bên thức bên ngủ lo bảo vệ thế giới hòa bình.
Đông bán cầu xứ Bắc Cao ly có cha con họ Kim "định hướng XHCN", uốn éo thân lãnh tụ cả đời, vinh hoa phú quý tràn trề hưởng thụ. Dân chúng lại sống cái đời nô lệ như bầy tù khổ sai chung thân.
Rách rưới lầm than, thiếu đói rả họng, gắng hết sức làm nuôi nòi Kim lãnh tụ : nuôi ông, nuôi cha, nuôi con, nuôi cháu, nuôi chắc, nuôi gia truyền.
Kim lão cha nay già yếu, gia rùa bụng cóc, gần đất xa trời, lấy làm lo lắng lắm; bèn sắp xếp mọi nhẻ, chuẩn bị trao ngai vàng vô sản lại cho Kim cóc con yêu dấu.
Kim cóc con sắp thay Kim cóc cha lên ngôi lãnh tụ cái xứ sở CS dị dạng nỗi tiếng.
Tây bán cầu xứ Cuba, có anh em nhà Cát xi rô "định hướng XHCN", cũng làm lãnh tụ cả đời vinh hoa phú quý. Dân chúng cả nước cũng sống cái đời nô lệ của kiếp tù khổ sai chung thân, rách rưới lầm than, thiếu đói rả họng hơn nửa thế kỷ.
Đại huynh Fiđeo nay đã già yếu bệnh hoạn đau nhức, gần đất xa trời, lấy làm lo lắng lắm; bèn sắp xếp mọi nhẻ, trao quyền thừa kế ngai vàng vô sản lại cho bào đệ Cát xi rô Ra um em.
Nay bào đệ đã chánh thức lên trưởng đảng, cái đảng đã làm đất nước Cuba tan hoang rụi rã.
Vị đại huynh lên ngôi lãnh tụ Thái thượng hoàng.
Năm chục niên lãnh tụ chai đít thấy vẫn chưa đã. Nhưng biết làm sao, khi người CS còn chưa chế ra thuốc bất lão trường sanh ?
Thế nên đành đoạn để lão em lên thế lão anh: kéo dài ít năm giữ gen lãnh tụ.
Ai trồng khoai đất này nữa !
Ở đời, chuyện U 90 nằm đợi ngày đi họp mặt băng đảng búa kềm, mác dao găm; lãnh tụ chín suối mới hợp nhẻ; thế mà anh lẫn em "trúng cử 100%" ghế lãnh tụ Cuba xứ thiên đường sắp đói, vẫn khoẻ re.
Nhiều người tò mò lãnh tụ không trao ngôi vua cho con, lại cho bào đệ tuổi 80 lụ khụ ?
Chắc là sợ con dại, hoặc con nó hứng lên noi gương Ngãi Vị Vị, Cù Huy Hà Vũ...thì chết ngủm !
Hoặc là sợ thanh niên sống "cực khổ vô sản đảng", hoá cuồng nổi loạn, nguy quá.
Chọn bát tuần thượng thọ quả nhiên thượng sách, câu giờ để "cơ cấu từ xa", đợi bào tử giống Cát xi rô tuổi trẻ tài cao biết đâu xuất hiện, cứu đói được xứ XHCN thiên đàng.
Lời bàn của Mao tôn giả :
Người ta nói muốn biết việc tương lai, hãy nhìn vào quá khứ.
Anh em nhà Cát xi rô lấy mác lê để "biến đổi" Cuba thành một đất nước tiêu điều xơ xác, nghèo đói lạc hậu, quá sức thê thảm.
Nhị lão đã đang và sẽ tiếp tục đầu độc, ngu hoá, khủng bố trấn áp người dân trong kiếp đọa chung thân cộng sản để lãnh tụ lâu dài chi vị.
Ấy thế, dù bào đệ kinh nghiệm mưu mô, thay đại huynh tọa ngôi báu "vô sản", tìm cách cứu đói an dân thì trời xanh kia cũng định rằng quá đát tắt tử.
Lão đệ tính nước phá thế bí lộ cùng đường thiếu đói, đem thân già mơ "huấn luyện những bầy trâu anh hùng thay máy cày" để trồng khoai cho ra lúa... đó là sự lẫn thẩn tìm đường vô sọt rác tội nghiệp.
Cái ngày dân Cuba bừng dậy qua cơn mê, thức tĩnh tức nước vỡ bờ; lôi cổ hai gã mía đường ra trị cái tội mị dân phá nước, đang đến rất gần !
Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011
Khóc luận
Con người ta lúc gặp chuyện buồn rầu, đau đớn, cảm xúc mạnh lắm mới khóc.
Khóc là cái phản xạ cho phép giải tỏa căng thẳng, làm dịu xót xa ngoại cảnh tác động, giúp khổ chủ tìm lấy thăng bằng tâm sinh lý.
Khóc vì thế lợi hơn hại.
Có nhiều loại khóc.
Khóc tính theo thang bậc cảm xúc; có khóc rống, khóc thét, khóc gào rú, khóc ngả nghiêng, khóc tức tưởi, khóc kể lể, khóc rưng rức, khóc dai dẳng, khóc không thành tiếng, khóc thầm lặng lẻ, khóc ứa nước mắt...
Khóc đo bằng độ xã hội luận; có khóc thật, khóc giả, khóc chánh trị, khóc thuê để lấy tiền, khóc nịnh bợ, khóc đểu - mặt ngoài khóc nụ, mặt trong lại cười...
Khóc nhiều quá, dàn trãi quá có nguy cơ phá sản khóc. Nhưng dù có cơ cấu khóc như cơ cấu lại Vinashin cho gọn nhẹ, thì cũng đủ loại "khóc đẻ"...kể không hết.
"Còn hai con mắt, khóc người một con !"
Cũng bởi Trời cho chúng sanh "tha hồ khóc" cái sự đời bể khổ, để đở chết bởi stress, mới đa sự khóc vậy thôi.
Khóc dài, khóc dai, là khóc dại, thế nên khóc vài gạch ngang nhỏ : khóc đủ đô !
- Khóc thật nhất là giọt nước mắt đau đớn khi chứng kiến người thân ruột thịt cha mẹ, vợ chồng con cái, anh em họ hàng, người yêu cố tri bằng hữu... vĩnh biệt ra đi về với đất.
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh có bản nhạc "Anh không chết đâu em", tự sự lính nhảy dù tên Đương tử trận. Nghe khóc lóc xót xa thảm thiết lắm !
" Trong tim cô sinh viên hay buồn, thường nhắc nhở đến chiến công. Giọt nước mắt ướt sân trường đại học, để kể chuyện anh, riêng anh "
"Trên khăn tang cô phụ còn ghi dấu ái ân. Giọt nước mắt bây giờ và hàng đêm cho anh, cho anh "
"Ôi, nước mắt trên đồi xanh, tình yêu khóc ngất bên cỏ xanh.
Đâu cánh dù ôm gió. Đâu cánh dù che kín đời anh..."
- Khóc "vĩ đại" nhất là khóc lãnh tụ.
Không khó đoán, lãnh tụ vĩ đại tất khóc cũng vĩ đại theo. Khóc tát nước theo mưa trộ.
Thi nô tiếng nhất thế kỷ XX, ai cũng biết. Gã này vốn dân xứ An nam, nhưng lại khóc bò khóc lết, khóc nịnh khóc bợ, khóc liếm từng cục đá lót chân tên trùm đỏ sát nhân khét tiếng :
"Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã... làm sao, mất rồi !
Ông Stalin ơi ! Ông Stalin ơi !
Hỡi ơi, Ông mất ! Đất trời có không ?"
- Khóc "tập thể" nhất hạng là dân BTT khóc cho lãnh tụ KNT.
Dễ hiểu, lãnh tụ này hắn "đổi đời" cho dân, tất họ phải khóc để tống tháo ngài đi cho biệt.
Khóc vì buồn không còn lãnh tụ vĩ đại ?
Khóc vì mừng có lãnh tụ con nối nghiệp ?
Khóc vì đau đớn cho cuộc sống xứ Thiên đường XHCN, đói rả họng đến độ phải nhổ cỏ dại nhai nuốt ?
Khóc vì ngu dại, hèn nhát, cam phận "sống dưới cấp người" mà không hề hay biết ?
Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011
Ba trong một ?
An nam xứ, bất kể nghèo giàu hay lớn nhỏ, ai cũng thích làm cụ cả.
Làm cụ được ăn trên ngồi trốc, được trọng vọng vẻ vang, được này được nọ, đủ thứ sướng.
Trong nhiều cụ, chỉ hai "cụ" bá tánh chọn lọc tôn vinh tầm cở "hai trong một".
Cụ nhất, có hai chân, chắc ai cũng biết cả. Khỏi cần bàn, tốn kém thì giờ các hạ, uổng công phí của vô ích. Ấy là cụ chấm chấm.
Cụ nhì, thuộc loài súc vật bò sát đất, còn đang sống dai, đang ngụp lặn dưới cái hồ nổi danh sử ký, lại cũng có tiếng về độ ô uế. Ấy là cụ rùa hồ Gươm.
Cụ này đang là mốt thời thượng thiên hạ. Cụ rùa được tôn vinh, cả "hệ thống chánh trị", cả "nhân dân ta", "đất nước ta" chăn nuôi đặc biệt.
Bởi vì cụ rùa là nơi "tâm linh yêu nước ẩn chứa".
Bởi vì "tấm lòng", "trái tim hướng về cụ rùa" là thước đo của "lòng yêu nước", để biết chính xác ai là "ta" để iu ái mình, ai là " địch" để bỏ tù nó.
Nhờ cụ rùa, mới phân loại được các kiểu "đồng bào", mới dễ cai trị.
Nói cho đúng, mấy tháng trước, lúc cụ chưa bị ghẻ, chưa đói nổi lên ăn xác mèo chết thối - dân xứ "ta đánh Mỹ giỏi" gọi cụ rùa bằng "con". Rồi khi mấy sự ấy xảy ra, "con" được tôn vinh thành "cụ".
Lên được cụ rùa sướng lắm !
Nghe nói sau khi tiền tỉ (tiền chùa thiên hạ) rước cụ rùa về chữa, điều dưỡng "khách sạn rùa" vô cùng kết quả, "ta" thừa thắng xông lên, kiếm thêm cụ nữa" : cụ "sắp tới" có dấu hiệu đang tàng độn dưới lòng hồ...
Nếu mà đưa được cụ "sắp tới" về chăm bón, có lẻ phải theo chân bọn pha chế dầu gội đầu, lên đời cho nó đúng, cụ...ba trong một ?
Làm cụ được ăn trên ngồi trốc, được trọng vọng vẻ vang, được này được nọ, đủ thứ sướng.
Trong nhiều cụ, chỉ hai "cụ" bá tánh chọn lọc tôn vinh tầm cở "hai trong một".
Cụ nhất, có hai chân, chắc ai cũng biết cả. Khỏi cần bàn, tốn kém thì giờ các hạ, uổng công phí của vô ích. Ấy là cụ chấm chấm.
Cụ nhì, thuộc loài súc vật bò sát đất, còn đang sống dai, đang ngụp lặn dưới cái hồ nổi danh sử ký, lại cũng có tiếng về độ ô uế. Ấy là cụ rùa hồ Gươm.
Cụ này đang là mốt thời thượng thiên hạ. Cụ rùa được tôn vinh, cả "hệ thống chánh trị", cả "nhân dân ta", "đất nước ta" chăn nuôi đặc biệt.
Bởi vì cụ rùa là nơi "tâm linh yêu nước ẩn chứa".
Bởi vì "tấm lòng", "trái tim hướng về cụ rùa" là thước đo của "lòng yêu nước", để biết chính xác ai là "ta" để iu ái mình, ai là " địch" để bỏ tù nó.
Nhờ cụ rùa, mới phân loại được các kiểu "đồng bào", mới dễ cai trị.
Nói cho đúng, mấy tháng trước, lúc cụ chưa bị ghẻ, chưa đói nổi lên ăn xác mèo chết thối - dân xứ "ta đánh Mỹ giỏi" gọi cụ rùa bằng "con". Rồi khi mấy sự ấy xảy ra, "con" được tôn vinh thành "cụ".
Lên được cụ rùa sướng lắm !
Nghe nói sau khi tiền tỉ (tiền chùa thiên hạ) rước cụ rùa về chữa, điều dưỡng "khách sạn rùa" vô cùng kết quả, "ta" thừa thắng xông lên, kiếm thêm cụ nữa" : cụ "sắp tới" có dấu hiệu đang tàng độn dưới lòng hồ...
Nếu mà đưa được cụ "sắp tới" về chăm bón, có lẻ phải theo chân bọn pha chế dầu gội đầu, lên đời cho nó đúng, cụ...ba trong một ?
Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011
"Bồ đề" đóng cửa chùa !
Nhà thường phải có cửa, ấy nên thiên hạ mới gọi là nhà cửa.
Làm nhà lo nhất mấy bộ cửa. Cửa sắt mau gỉ lắm, lại "quê" rồi.
Cửa gỗ quá đắt tiền : chánh phủ trị tội nặng lâm tặc, cấm bá tánh "phá rừng". Nên chỉ mấy chú kiểm lâm hoặc đại ca cách mệnh, mới có cơ nhà gỗ, cửa gỗ tứ thiết đại tốt.
Người giàu có, sợ mất của nên chi họ xây tường cao hào sâu, cửa đóng then cài, nuôi thêm chó béc giê giữ vàng, bạc, châu, báu...Ít ai dám vào ghé mấy nhà này vì sợ bị chó cắn, thành ra nhà cửa họ giàu thường hiu quạnh.
Người thích giao tiếp quảng đại rộng rãi, cửa thường mở đón thân hữu, bạn hiền thăm viếng. Bạn bè đến thăm, thích thú vị chủ nhân hào phóng biết kính người, trọng mình.
Nhà cửa vì vậy hay vui vẻ tấp nập.
Có điều ai hiếu khách, mở cửa quá đáng, cũng phải lắm phiền não.
Kẻ gian trà trộn, giả đò gọi là "bạn của bạn người bạn chủ nhân", mắt lấm lét chờ chủ nhân sơ ý, giở ngay trò diệu thủ thư sinh. Móc thìa khóa đút túi, mở tủ trộm đồ !
Kẻ thiếu tư cách, được mời vô nhà, trà nước rượu chè hỉ hả không một lời đa tạ. Lại còn lôi chủ nhân ra xiên xỏ, chửi bới, mạt sát thậm tệ mới thấy đã tỷ.
Đóng, mở cửa ngôi nhà - ngoài chuyện tùy tâm gia chủ - còn bị tác động chuyện "đời" nữa. Uy Viễn tướng công Nghi Xuân Hà Tịnh lúc nghèo khổ, cửa thường không đóng :
" Ngày ba bữa, vỗ bụng rau bình bịch, người quân tử ăn chẳng cầu no
Đêm năm canh, an giấc ngáy o o, đời thái bình cửa thường bỏ ngỏ..."
Cái "đời thái bình" đó, ngài mở cửa mình chán, đi ghé cửa người chơi. Thấy chuyện nhơn tình thế thái, xưa cũng tờ tợ như nay:
"Tao ở nhà tao, tao nhớ mi.
Nhớ mi nên phải bước chân đi.
Không đi mi nói rằng không đến,
Đến thì mi nói : đến làm chi ?"
Nhiều người cạn nghĩ, suy bụng ta ra người, thấy mình bí rị không ai hỏi, buồn rầu lắm.
Buồn thấy mình cô liêu lặng lẽ đơn thân đứng giữa rừng xanh !
Thật ra, ở thời bát nháo đảo điên, điều ấy còn dễ chịu hơn là cả "xã hội" chúng nó đến hỏi thăm. Không thì sao có cái mộng làm cây thông của vị anh hùng đã quá biết sự đời, đã quá gớm miệng thế gian này ?
"Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo."
Đời nhà Đường bên Tàu, cách đây hơn nghìn năm, có vị nhà thơ đi tu (Thi tăng) tên là Giả Đảo, viết bài thơ đi tìm ẩn sĩ bất ngộ, mấy ai thích Đường thi đều biết:
" Tùng hạ vấn đồng tử
Ngôn: sư thái dược khứ
Chỉ thử tại sơn trung
Thâm thâm bất tri xứ "
Cụ Tản Đà dịch ra tiếng Việt :
"Gốc thông hỏi chú học trò
Rằng thầy hái thuốc lò mò đi xa
Chỉ trong đỉnh núi đây mà
Mây che mù mịt, biết là nơi nao ?"
Đọc mấy câu thơ "tầm ẩn giả bất ngộ" ấy, nhiều khi cũng tự vấn chơi vui :
Có thể chú học trò thấy khách đến, sợ sư phụ hối lo trà nước mệt, nên dối trá chỉ đại lên núi, cho khách nó cút đi rảnh nợ ?
Hay là ni sư thái ghét tăng thi, đã giả lại còn đảo, nên chi dặn tiểu đồng, còn chủ nhân ẩn giả "núp" đằng sau, tránh cái gã bợm hổ mang dối giả, đảo lừa ?
Nói chuyện đời xưa, sư nhà Đường, lại nhớ chuyện thời nay, sư nhà toán pháp.
BBC đưa tin cái chùa của vị bần đạo Thích Học Toán đột nhiên đóng cửa cái rầm.
Dư luận quý bổn đạo, bọn ngoại tà, lũ chiêu hồi, bầy định hướng... có dịp mở cờ gióng trống, chào xáo um sùm chuyện có thêm một chùa bà Đanh mới !
- Kẻ bảo hoà thượng vốn sư quốc doanh, lỡ miệng mất lòng doanh quốc, sợ hãi quá dẹp chùa. Thì cũng cái lẻ đời ai biết mình sai mới sợ đó thôi.
- Kẻ bảo bọn tiểu nhân trí thiển, không hiểu được ý trong lời ngài, lại còn ghen ghét, ganh ăn tức ở, nói chùa ngài hôi hám nước hoa nước cống. Khinh chúng nó quá, hoà thượng phải "vô ngôn chi giáo", đóng cửa chùa "trực chỉ nhân tâm"...
- Kẻ bảo bọn công sai Càn Long mở mặt trận tâm lý chiến, đốt Thiếu lâm tự. Ngài quá hiểu bọn này, nên mới tương kế tựu kế, " Hoả thiêu Sạn đạo"; đóng cửa chùa, trốn vô núi giữ thân ?
- Kẻ bảo hòa thượng đã chán chuyện nhập thế đời loạn quá rồi. Ngài xuất thế ẩn tự, bế quan nhập cốc, luyện công tăng lực, bổ đề bổ não bổ chấm chấm.
Kẻ viết bài này nghe thiên hạ bảo đủ thứ lý, lý nào cũng hay hết, rồi cũng thấy ngứa ngón chỉ, gõ cho 2 cái đáp số cho lời giải chuyện "bồ đề" đóng cửa chùa như vầy:
1.Chùa chỉ một vị chân tu, vị bận đi "vân du hái thuốc", không ai coi ngó, tất chùa đóng cửa. Không có chi quan trọng vấn đề, suy diễn này nọ tào lao.
2.Đóng cửa thiền ,bọn thế gian chướng nghiệp, độc miệng ác mồm hết chỗ bu xỏ xiên chào xáo, khen chê rối loạn.
Thà để bồ đề tâm, lặng lẻ lo chuyện bổ đề, hơn là "đấu khẩu đề" vô thanh tịnh lắm.
Chẵng biết đúng hay sai ?
Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011
Đồ vĩ đại
Đồ ở đây là đồ vật do con người ta chế tạo ra.
Có loại được sắp vô nhóm "vật thể", ví dụ như chuông trống, áo quần, giày dép...
Thứ khác xếp vào loại "phi vật thể" : tiếng phèn la đánh to nhỏ hay ho, thành ra "âm nhạc dân tộc"; tiếng thế gian đồn đoán; lời ca câu thơ, cổ kim nhạc nhẹ này nọ, vân vân
Qua thời gian vèo vèo gió cuốn mây bay, đồ hay "phi đồ" cũng lần hồi đổi khác. Chúng tàn tạ đổ bể theo năm tháng. Khó cách chi giữ lại.
Ví dụ, chuông thành chuông bể; áo quần thành áo rách, quần rách; giày dép đứt quai...
Ví dụ, nghệ nhơn đáng chuông chuyên nghiệp chết - tiếng chuông cũng đi theo; miệng thế gian lưu truyền thời mỗi khác : thời này chửi rủa, thời kia lại ca tụng; vân vân và vân vân...
Rất nhiều thời nay thích thú đồ thời xưa. Bọn mê xưa đi tìm kiếm sưu tầm "cổ vât", đem về ngắm nghía, rồi lấy làm thích thú lắm.
Người đi mua cổ đồ bán lấy lời, chúng gọi là "bọn buôn đồ xưa". Buôn đồ ấy thu lợi lớn. Cái chén mẻ có khi bán được cả chục lạng vàng, miễn là có người mê say mẻ chén đó.
Nhiều đồ vật không xưa, lại qua mặt tất, mà nên "báu vật quốc gia", được lưu tôn tồn trử trong mấy viện bảo tàng. Nhơn dân ngưỡng mộ, quý báu vô cùng : mấy đồ vĩ đại !
Đồ vĩ đại vô giá, bởi nó kết gắn với người vĩ đại.
Người vĩ đại chết đi, kẻ may mắn lượm được mấy sợi râu, hay là cái răng gãy của vĩ đại nhơn, bày đặt ra đấu giá, có thể kiếm triệu đô la...
Mấy đồ nội thân vĩ đại vô cùng cao quý, tất nhiên kéo đồ ngoại thể cũng cực kỳ vĩ đại theo.
Áo, quần, giày, dép, mũ, nón... của tầm thường bách tính, khi rách rưới, đứt quai, lủng cối sẽ vứt vô thùng rác. Đốt chôn cho nó khỏi ô uế môi trường. Đồ bỏ !
Áo, quần, giày, dép, mũ, nón... của cao quý vĩ đại, khi rách rưới, đứt quai, lủng cối sẽ được trân trọng ngự lồng kính bảo tàng, bảo vệ ngày đêm quần thể chúng sanh chiêm ngưỡng. Đồ vĩ đại !
Ngày xưa, dân chúng lưu đồn truyền miệng "trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia miệng cũng còn trơ trơ", ấy tại vì thời xưa, công nghệ nó kém.
Thời nay, đồ hay "phi đồ", miễn là "đồ vĩ đại", đều ngàn năm trơ trơ cả...
Ấy tại vì thời nay, công nghệ chúng nó giỏi lắm !
Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011
Luật rừng
Động vật hoang dã sống trong rừng có "bộ luật" riêng.
Luật này dựa trên nền tảng sức mạnh, răng nanh móng vuốt.
Con thú nào mạnh hơn thì ý thích của nó là luật lệ. Bàn luận rắc rối, bàn nó cạp liền !
Luật "cạp cắn" gọi là "luật rừng" vì được hành xử ở chốn rừng rú.
Loài người sống câu kết thành xã hội người, cũng có "bộ luật".
Luật của thể chế tự do nhằm bảo vệ lợi ích cho mỗi cá nhân, mỗi gia đình, rộng hơn, vì lợi ích cộng đồng. Cộng đồng ra luật, ai cũng phải tuân thủ. Tuân thủ vì ích lợi và sự phát triển chính họ.
Luật vì sự văn minh của con người. Luật chứng tỏ người đã tiến hoá khỏi kiếp con vật.
Luật của chế độ độc tài lại khác.
Luật này dựa trên nền tảng bảo vệ thiểu số nắm quyền, bảo vệ "lãnh tụ" cùng gia đình, phe đảng.
Luật này dựa vào công an, quân đội, vào "quần chúng tự phát", vào chó nghiệp vụ...bảo vệ cho lợi ích vơ vét của kẻ cướp được chính quyền.
Luật này biến hóa sai thành đúng, đúng thành sai; dựa trên quyền lực kẻ mạnh hơn.
Nó giống i chang cái luật rừng của thế giới động vật vậy.
Con người thoát ra khỏi kiếp súc vật nhưng sống dưới chế độ độc tài lâu, sẽ "lại giống" về kiếp xưa.
Điều này phản quy luật tiến bộ tạo hoá. Vì vậy, chế độ độc tài dần dà bị con người loại bỏ
Quân chủ chuyên chế chấm dứt.
Phát xít, quốc xã, công xã dứt chấm.
Cộng sản Nga sô, Đông Âu sụp đổ.
"Tổng thống Lãnh tụ", "Đại ca lãnh đạo" Bắc Phi châu nếm mùi hương hoa lài ngạt thở...
Luật rừng rú dù đang còn xài thoải mái ở đâu đó mấy xứ nghèo đói lạc hậu, phục vụ ích lợi "cạp cắn", trước sau gì cũng bị xoá sổ.
Đơn giản vì con người không hề, không bao giờ muốn quay lại kiếp súc vật.
Rất đơn giản !
Luật này dựa trên nền tảng sức mạnh, răng nanh móng vuốt.
Con thú nào mạnh hơn thì ý thích của nó là luật lệ. Bàn luận rắc rối, bàn nó cạp liền !
Luật "cạp cắn" gọi là "luật rừng" vì được hành xử ở chốn rừng rú.
Loài người sống câu kết thành xã hội người, cũng có "bộ luật".
Luật của thể chế tự do nhằm bảo vệ lợi ích cho mỗi cá nhân, mỗi gia đình, rộng hơn, vì lợi ích cộng đồng. Cộng đồng ra luật, ai cũng phải tuân thủ. Tuân thủ vì ích lợi và sự phát triển chính họ.
Luật vì sự văn minh của con người. Luật chứng tỏ người đã tiến hoá khỏi kiếp con vật.
Luật của chế độ độc tài lại khác.
Luật này dựa trên nền tảng bảo vệ thiểu số nắm quyền, bảo vệ "lãnh tụ" cùng gia đình, phe đảng.
Luật này dựa vào công an, quân đội, vào "quần chúng tự phát", vào chó nghiệp vụ...bảo vệ cho lợi ích vơ vét của kẻ cướp được chính quyền.
Luật này biến hóa sai thành đúng, đúng thành sai; dựa trên quyền lực kẻ mạnh hơn.
Nó giống i chang cái luật rừng của thế giới động vật vậy.
Con người thoát ra khỏi kiếp súc vật nhưng sống dưới chế độ độc tài lâu, sẽ "lại giống" về kiếp xưa.
Điều này phản quy luật tiến bộ tạo hoá. Vì vậy, chế độ độc tài dần dà bị con người loại bỏ
Quân chủ chuyên chế chấm dứt.
Phát xít, quốc xã, công xã dứt chấm.
Cộng sản Nga sô, Đông Âu sụp đổ.
"Tổng thống Lãnh tụ", "Đại ca lãnh đạo" Bắc Phi châu nếm mùi hương hoa lài ngạt thở...
Luật rừng rú dù đang còn xài thoải mái ở đâu đó mấy xứ nghèo đói lạc hậu, phục vụ ích lợi "cạp cắn", trước sau gì cũng bị xoá sổ.
Đơn giản vì con người không hề, không bao giờ muốn quay lại kiếp súc vật.
Rất đơn giản !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)