Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Khóc luận



Con người ta lúc gặp chuyện buồn rầu, đau đớn, cảm xúc mạnh lắm mới khóc.
Khóc là cái phản xạ cho phép giải tỏa căng thẳng, làm dịu xót xa ngoại cảnh tác động, giúp khổ chủ tìm lấy thăng bằng tâm sinh lý.
Khóc vì thế lợi hơn hại.
Có nhiều loại khóc.
Khóc tính theo thang bậc cảm xúc; có khóc rống, khóc thét, khóc gào rú, khóc ngả nghiêng, khóc tức tưởi, khóc kể lể, khóc rưng rức, khóc dai dẳng, khóc không thành tiếng, khóc thầm lặng lẻ, khóc ứa nước mắt...
Khóc đo bằng độ xã hội luận; có khóc thật, khóc giả, khóc chánh trị, khóc thuê để lấy tiền, khóc nịnh bợ, khóc đểu - mặt ngoài khóc nụ, mặt trong lại cười...
Khóc nhiều quá, dàn trãi quá có nguy cơ phá sản khóc. Nhưng dù có cơ cấu khóc như cơ cấu lại Vinashin cho gọn nhẹ, thì cũng đủ loại "khóc đẻ"...kể không hết.
"Còn hai con mắt, khóc người một con !"


Cũng bởi Trời cho chúng sanh "tha hồ khóc" cái sự đời bể khổ, để đở chết bởi stress, mới đa sự khóc vậy thôi.
Khóc dài, khóc dai, là khóc dại, thế nên khóc vài gạch ngang nhỏ : khóc đủ đô !
- Khóc thật nhất là giọt nước mắt đau đớn khi chứng kiến người thân ruột thịt cha mẹ, vợ chồng con cái, anh em họ hàng, người yêu cố tri bằng hữu... vĩnh biệt ra đi về với đất.
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh có bản nhạc "Anh không chết đâu em", tự sự lính nhảy dù tên Đương tử trận. Nghe khóc lóc xót xa thảm thiết lắm !
" Trong tim cô sinh viên hay buồn, thường nhắc nhở đến chiến công. Giọt nước mắt ướt sân trường đại học, để kể chuyện anh, riêng anh "
"Trên khăn tang cô phụ còn ghi dấu ái ân. Giọt nước mắt bây giờ và hàng đêm cho anh, cho anh "
"Ôi, nước mắt trên đồi xanh, tình yêu khóc ngất bên cỏ xanh.
Đâu cánh dù ôm gió. Đâu cánh dù che kín đời anh..."



- Khóc "vĩ đại" nhất là khóc lãnh tụ.
Không khó đoán, lãnh tụ vĩ đại tất khóc cũng vĩ đại theo. Khóc tát nước theo mưa trộ.
Thi nô tiếng nhất thế kỷ XX, ai cũng biết. Gã này vốn dân xứ An nam, nhưng lại khóc bò khóc lết, khóc nịnh khóc bợ, khóc liếm từng cục đá lót chân tên trùm đỏ sát nhân khét tiếng :
"Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã... làm sao, mất rồi !
Ông Stalin ơi ! Ông Stalin ơi !
Hỡi ơi, Ông mất ! Đất trời có không ?"
- Khóc "tập thể" nhất hạng là dân BTT khóc cho lãnh tụ KNT.
Dễ hiểu, lãnh tụ này hắn "đổi đời" cho dân, tất họ phải khóc để tống tháo ngài đi cho biệt.



Khóc vì buồn không còn lãnh tụ vĩ đại ?
Khóc vì mừng có lãnh tụ con nối nghiệp ?
Khóc vì đau đớn cho cuộc sống xứ Thiên đường XHCN, đói rả họng đến độ phải nhổ cỏ dại nhai nuốt ?
Khóc vì ngu dại, hèn nhát, cam phận "sống dưới cấp người" mà không hề hay biết ?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét