Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

Tại sao cọp ăn thịt người ?


Ngày xưa, cọp không bao giờ ăn thịt người mà lại còn kết bạn chơi bời với người thân mật lắm. Nhưng sau có một người có phép biến tướng cải hình, thường cứ hay lên chơi trên rừng để lừa cọp, làm cho cọp lắm phen khốn khổ.
Thoạt tiên, người ấy thách cọp thi nhau ăn nâu. Rồi người ấy đi chặt hai ống nứa, một ống thì nhét thịt vào, còn một ống thì nhồi đầy những bã nâu. Hai ống đem ra nướng lửa xong, người ấy lấy ống thịt ăn ngon lành và chóng hết, còn ống nâu cọp ăn lai nhai mãi, chát lè cả lưỡi, nhưng cũng phải cố nuốt cho hết.
Người được, cọp thua, nhưng cọp biết là mắc lừa, cọp cắm đầu chạy.
Sau người ấy thay hình đổi dạng, đến thách cọp thi nhau ăn thịt lẫn của nhau. Người ấy bèn lấy thịt lợn cho vào tay áo, ống quần trước, giả tảng xẻo từng miếng đưa cho cọp ăn. Cọp lại phải móc thịt chân cọp đưa cho người ăn. Người không mất thịt của mình mà được ăn chính thịt của cọp, lấy làm ngon lành lắm. Còn cọp tuy được miếng thịt lợn, nhưng phải moi thịt thật của mình ra đau đớn xót xa biết chừng nào !
Người lại được, cọp lại thua. Nhưng cọp lại biết là mắc lừa, cọp cắm đầu chạy.
Lần thứ ba, người kia lại hiện hình khác hẳn, lấy một miếng thịt lợn, buộc lủng lẳng vào giữa hai bên đùi rồi đến tìm cọp.


Cọp có ý trốn tránh. Người ấy hỏi tại sao.
Cọp bảo:
- Tôi không muốn chơi loài các anh nữa. Tôi bị hai thằng nó lừa tôi khốn khổ. Một thằng, thì nó lừa tôi ăn nâu, còn nó thì ăn thịt lợn. Một thằng, thì nó lừa tôi ăn chính thịt chân của tôi, còn nó, thì nó chỉ cho tôi ăn thịt lợn chớ không phải thịt nó. Tôi mà tìm được hai thằng ấy bây giờ, thì tôi báo thù ăn thịt lại chớ chẳng nghe.
Người kia bảo:
- Hai thằng láo thật, nó dám lừa anh. Tôi gặp nó, tôi cũng không tha. Đã làm bạn chơi bời với nhau, thì phải cho thực thà, có đâu lại lừa nhau những miếng cay độc thế... Nhưng anh cũng là khờ lắm, anh còn trách nỗi gì ? Ai lại thi ăn nâu, với ăn thịt chân tay, trẻ con quá ! Có thi, thì thi ăn hẳn ngay "cái rất ăn thua" cho tỏ mặt phi thường...
Cọp nghe nói thi, lại ngứa nghề hỏi:
- Thì anh bảo thi ăn cái gì mà ghê gớm thế ?
Người kia nói:
- Thì thi ăn ngay "cái của báu" của nhau xem sao nào. Anh được tôi, tôi chịu anh là bậc đệ nhứt anh hùng ở đời đó.
Cọp nghe nó phỉnh, vui tay, ừ chịu thi.
Người kia liền lấy dao cắt phăng miếng thịt buộc lủng lẳng ở dưới bẹn ném cho cọp ăn.
Cọp ăn xong, rồi sợ đau không dám cắt cái của mình để ném trả cho người.
Người mới chỉ mặt nói rằng:
- Thế là tôi có lòng thực với anh, mà anh không thực với tôi đấy nhé. Thôi, hay rút rát không dám tự cắt lấy, thì để tôi cắt cho anh.
Nói đoạn, người kia liền nhảy vào, thiến phăng cái của cọp đi thật.
Cọp kêu rống lên, cụp đuôi chạy, không dám ngoảnh cổ lại.


Nhưng người kia vẫn còn chưa tha cọp. Nó lại biến ra mặt khác, tìm đến chỗ cọp, thấy cọp đang ngồi vừa ôm, vừa khóc thiết tha đau đớn lắm. Nó đến sẻ vỗ vào lưng hỏi rằng:
- Anh làm cái gì mà nước mắt nước mũi ràn rụa như thế kia ?
Cọp vừa mếu, vừa đáp:
- Tôi đau lắm anh ạ. Tôi vừa bị một thằng nó lừa nó thiến mất cái bảo vật của tôi.
Người kia nói:
- Thật à ? Nó thiến thật à ? Có phải thật thế, để tôi cứu cho. Tôi có thứ thuốc chỉ chữa chuyên về mặt ấy, đã khỏi đau ngay, mà bảo vật lại còn dần dần mọc ra như cũ nữa.
Cọp tưởng thật, dang hai chân sau ra cho xem, người kia liền cầm cây nứa phang luôn một cái vào đấy rồi bỏ chạy.
Cọp đã đau, lại đau thêm tưởng chết ngay đi được.
Nhưng tự bấy giờ, cọp rắp tâm báo thù lại người, nên hễ thấy người đâu là chỉ những sự rình mò cố bắt để ăn thịt.
(Truyện cổ nước Nam)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét