Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

Đi xe đò.


Hồi xưa đi học đi bộ rạc cẳng, khi có năm đồng ba trự bèn vui lắm đón đi xe đò.
Xe đò xưa như xe buýt nay mà chật hơn nhỏ hơn với mấy cửa mở trống hoát cho thông hơi thông gió. Bác tài ngồi vô lăng cửa trước, ét xe ngồi kê đít cánh cửa sau. Khách đi xe đò đón xe đứng ven đường vẩy vẩy. Chiếc xe đò bèn trờ tới, chầm chậm dừng lại để khách trèo lên xe kiếm ghế trống mà ngồi. Buổi nào xe đò đông khách không còn chỗ ghế ngồi, phải lấy tay mà vịn mấy khung sắt trần xe đứng mỏi cả cẳng.
Cái cảm giác đi xe đò thời phải nói thiệt là sướng. Xe đò chạy mau chạy lẹ vụt vụt, ngồi trên xe ngắm mấy bộ hành gồng gánh hay đạp xe đạp dưới đường tụt lại xa dần quả thú vị.
Xe đò không máy điều hòa, cửa mở nên phía ghế ngồi nào hứng ánh nắng rát xế trưa mặt trời, đành phải lấy quạt lấy nón che mặt che người cho khỏi nắng hanh thiêu đốt.
Khách đi xe nào đến nơi rồi bèn đập cửa thình thình "cho xuống", "cho xuống"...
Năm mười phút đi xe đò nội đô tới bến, mọi hành khách trả tiền xe đò rồi tùy nghi di tản.
Ngày nay, xe cộ nhiều chật cả đường. Xe nhà, xe khách, xe taxi, xe 12 chỗ, xe siêu Cường đô la, xe giường nằm, xe phô diễn, xe êm ru, xe mát dượi, xe quan tài di động, xe lãnh đạo... tiện nghi nghìn lần hơn hồi trước. Tuy nhiên, đi xe hơi nay lại cứ nhớ mấy thủa chật chội xưa chen chúc xe lam, xe đò.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét