Tháng Tư 1975, Bắc quân CS ồ ạt tiến vào Nam, chánh quyền VNCH đổ sụp làm 3 triệu người Việt phải lưu vong xứ lạ quê người. Nước thống nhất, cán binh Bắc cùng VC nằm vùng nắm hết quyền quản lý trên xuống, đưa VN "đi lên CNXH" tan tành đất nước.
Dần dà, bản chất phản động ngoại lai chủ nghĩa lộ bem ra cả. Hệ thống "phe ta" rã đám. Chánh quyền CS buộc phải đổi thay cứu nguy chế độ, dân chúng nhờ đó phần nào đỡ bớt bần cùng đói rách.
Trí thức yêu nước thương nòi nghĩ sâu biết rộng, thảy mong muốn một thay đổi toàn diện, thay đổi thể chế văn minh phù hợp, tạo nên một sức bật lớn cho VN phú cường. Tiếc thay, cái sự ù lì trì trệ định mệnh cùm trói dân tộc như tiền căn báo kiếp không thể vượt, ước mơ của họ cũng chỉ là mơ ước.
Trong một bài báo, tướng CA nghiên cứu Lê Văn Cương so sánh China Ấn độ, rồi ý kiến nên để CS cai trị mới đưa nước Nam phát triển mau chóng giống "bạn Tàu". Thực ra, chỉ "ngó qua một chút" giữa hai xứ BTT với Đại Hàn thời lý sự trên sẽ là "vô giá trị".
Có vị cho rằng chỉ có thể nhờ dân Bắc "giác ngộ" hành động may ra nước Nam thoát khỏi nghiệp báo toàn trị. Điều này thì quả là đúng. Dân miền Nam kẻ trí có cơ hội điều kiện đã tẩu thoát "tôi chọn tự do" nước ngoài sanh sống. Còn lại phần "bám trụ" đông đảo theo đóm ăn tàn, từ cán bộ "kết nạp đảng" xã thôn phường chợ ít học cho đến những thầy chùa "theo đảng" kiếm chác bấy lâu ngoi lên đều vênh mặt hãnh diện. Đích danh đấy là loài "khuyển mã" cản trở khiến nước Nam trì trệ, bởi nếu có thay đổi chiều hướng tự do thì đám mặt mẻ này rất e sợ nguy cơ chuốc nhục cúi gằm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét