Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Trẻ khôn ra, già yêu nước.


Người già lão, đảng về hưu, hoặc làm thêm chi bộ xã phường, hoặc vui thú điền viên chim chó, hoặc ôm bồng con bế dắt cháu, tận hưởng tháng ngày còn lại kiếp phù sanh cửa sổ bóng câu ngắn ngủi.
Đến một khi nào đó, linh tánh sắp hết đát vận động, liệt giường liệt chiếu, người già đảng biết sẽ về gặp mấy tổ Mác, Lê, Mao, Hồ, bèn cất tiếng "Thơ ngỏ", yêu cầu "tổ chức" thôi đừng có mà bịp dân đời xã nghĩa.
"Con chim sắp chết kêu tiếng bi thương, người già sắp chết buông lời nói phải". Sắp chết chẳng còn chi sợ hãi, họ mới cất giọng nói thật "yêu nước thương dân", âu chắc chỉ mong rằng lịch sử VN sau sẽ bớt phần nọc ra phán xét.

Chôn sống Việt gian ? Ảnh minh họa.

Lời nói phải đảng hấp hối trối trăn thường ít khi được "thanh niên ta ngày nay" để ý. Tâm lý tuổi trẻ thông thường phán xét các cụ già rồi trái tính trái nết, a dây mơ nghiệp chướng, hết kiến này nghị nọ rồi nay bày đặt thư ngách thư ngỏ. Chuyện mấy ông bà già lẩm cẩm !
"Đảng ta vĩ đại thế. Đảng ta sáng suốt thế. Đảng ta anh hùng thế. Đảng ta quang vinh thế. Đảng ta lỗi lạc thế. Việt Nam có được CS đảng lãnh đạo là phúc báu ngàn đời, thế giới có ai may mắn hơn dân ta nữa ?"
Thành ra, trăm sự việc nước có đảng ta lo cả rồi, tuổi trẻ xon xen chi dễ rách việc.
"Thanh niên ta" sáng trà chiều rượu, đú đởn gái trai, dụng nghệ thuật huấn luyện đồng tiền cho đầy bọc túi. "Thanh niên ta" kính đảng yêu tiền, theo bác vĩ đại, chửi bới "phản động", biết tận hưởng đã đời  cuộc sống, mới gọi là thanh niên hợp thời hợp đời khôn ngoan vậy.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét