Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Đàm đạo...


Trên trang web nọ đăng bài viết giới thiệu cho cái "Nhắm mắt nhìn trời" của một vị nhà văn, xem ra thú vị.
"Tác giả đặt những trí thức, nhà văn, nhà báo ngang hàng với tầng lớp dưới đáy xã hội. Kết quả cho thấy họ cũng chẳng hơn gì những người cần lao. Những cô gái làng chơi, bà đồng nát, người nông dân mất đất chỉ gặp bi kịch là sự khổ, còn người trí thức, bên cạnh cái khổ là phần đau. Người trí thức được ăn học, được giáo dục về lương tâm, đạo đức, có hiểu biết, nên họ đau cho chính mình, cho người xung quanh, và đau cho cuộc đời..."
Trà dư tửu hậu, trí thức sung sướng cao sang "yêu đời rầm rộ" đàm đạo cuộc "văn chương thế sự" cùng trí thức đau bi đát cái đời, xảy ra tiếng to tranh tụng. Quả nhiên dung hòa chánh kiến khó quá, nên đàm đạo cuộc cãi lộn chi cho phải mệt hơi vô bổ.
Nhà văn Phạm Đình Trọng và Phạm Viết Đào, những lão niên văn nghiệp sống lâu nghiệm đời trăn trăn trở trở, rồi dấn thân văn bút "chở đạo đâm gian" bài này bản nọ. Rốt cuộc, vị thời ở tù, vị thì bị an ninh mời lên mời mời xuống bắt ký tá "trách nhiệm" quá rắc rối...

Các vị Phạm Đình Trọng, Trần Mạnh Hảo, Cù Huy Hà Vũ.

Trí thức dĩ nhiên là người thiên phú có bộ não sáng ý, sáng trí, sáng tạo cho đời thêm mỗi một văn minh, thành ra tuyên giáo bắt họ phải "ngồi yên một chỗ trên phà chờ lật úp" đâu phải dễ. Trị tội trí thức bất phục, đương nhiên "bậc phà trưởng dụng quyền cây gậy" ra tay chế tài xử lý, vật cho lên bờ xuống ruộng, đày đọa cái đời trí thức đứt đoạn khô cây héo lá cũng phải thôi.
Vị cao tăng Thích Trí Quảng, thời trước là Tổng vụ trưởng phiên dịch Giáo hội PGVN Thống nhất, thời nay là Viện chủ tự Ấn Quang, TBT Giác Ngộ báo. Ngài sở hữu nhiều "thuyết giảng êm ái" cho thấy sự "trí thức đốn ngộ" sướng sung danh toại công thành.
"Sanh ở thế giới Ta-bà này, có thể khẳng định rằng nếu không nhịn thì không sống được. Thật vậy, ta thấy những việc xảy ra xung quanh toàn là những cái bất bằng, khó chấp nhận được; nếu không chấp nhận, chắc chắn là quả báo sẽ tới liền. Ở thế giới này phải chấp nhận những gì xảy đến và phải biết mình đang ở đâu. Nếu chúng ta tu Tịnh độ về Cực lạc thì khác rồi, vì ở đó toàn là thượng thiện nhân và các ngài có trí tuệ đầy đủ, biết tất cả mọi việc, biết mình nghĩ gì, không cần phải nói..."
Than ôi ! Chấp nhận xã hội xú uế hay tranh đấu để trong lành xã hội là mấy sự ngàn đời "biện chứng". Chấp nhận xã hội khỉ sẽ muôn đời giữ lấy cái đuôi dài khỉ khọt. Đấu tranh mong đứt đuôi khỉ chuyễn kiếp người thì biết tránh đâu kiếp nạn bị bầy khỉ nó bâu rị chết cho cho chết. Vậy nên người trí thức ngồi yên "kham nhẫn" mới mong quá cuộc khỉ đến nơi sáng suốt nhiệm mầu ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét