Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013
Cứu ai trước ?
Thuyền thúng chở ba vị khách nhún lắc xuống lên, quơ đẩy lại qua vươn ra biển lớn. Cơ duyên run rủi thể nào, ba vị ba cái danh xưng tên Bác, tên Đảng, tên Dân đi chung một thuyền. Quá độ bể lớn vừa đoản đoạn thời ông Trời đã nổi thịnh nộ. Sóng to gió lớn, lật thuyền xô ba vị rớt ngay xuống biển. Không biết bơi cầm chắc chịu mệnh trầm thủy chết.
Kiến nghĩa bất vi vô dõng dã, gặp người mắc nạn không thể không cứu. Hải ngoại Việt kiều nọ xưa chèo chiếc thuyền độc mộc vượt biên nay buồn đời bơi tìm quá khứ, chợt thấy ba kẻ ngộ nạn. Ngặt nỗi lòng muốn giúp nhưng thuyền duy nhất cứu một. Vớt vị Dân thời phải bỏ hai tên Bác, Đảng. Cứu tên Đảng thời phải để chết vị Dân tên Bác...
Trong khẩn cấp, Việt kiều bèn nghĩ một chuyện tương tợ : xưa có chiếc đò chở quân, sư, phụ bị chìm, vua Tàu hỏi trạng Mạc nên cứu ai trước, Mạc bèn nói túm được ai cứu người đó trước. Vua Tàu phải khen trạng giỏi tính.
Thời nay khác thời trạng Mạc. Ba vị sắp chết chìm, quá sợ túm lấy nhau, một lòng thiên địa đồng thọ, không ai chịu buông ai nan giải. Lại nhớ câu "bác sống mãi, đảng muôn năm, dân chết đói" - e rằng đồng dạng ngôn ngữ ấy dấu hiệu mách bảo ? Nhưng sao cứu dân khi vị đang vô vọng níu hai thằng mang tên bác, đảng ?
Đúng lúc trên mây trạng Mạc xuất hiện, thong thả ngài mà rằng : " kẻ theo hai thằng ngu không chịu buông thì cho nó hóa kiếp đại đồng một thể, cứu chi cho mệt !"
Hải ngoại Việt kiều nghe trạng bảo, rầu quá mà đành đoạn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét