Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Ăn trộm có đặc tính di truyền.


Cựu quan đảng Mãn Cuộc, gương sáng điển hình học tập làm theo gương HCM, không con trai nối chức đau xót "về hưu bị tố", quả thực là một bài học kinh nghiệm quý báu.
Giá như Mãn Cuộc có truyền nhân "tuổi trẻ tài cao" cơ cấu làm "hột giống", chí ít cho cái ghế "Giám đốc Sở", thì bọn ghen ăn tức ở gan trời cũng không thể ho he tố cáo mấy cái vụ "anh hùng", "gương sáng", "tiền Thụy Sĩ".
Kinh nghiệm thì phải rút, nên chi mới có sự vô vàm thái tử đảng ồ ạ cơ cấu ngồi ghế di truyền thể hiện "phúc phần dân tộc".
Vị đại biểu nói "nghề lãnh đạo có đặc tính di truyền", nịnh nọt việc Thủ tướng khéo cơ cấu hai thằng con "Kiên Giang cát cứ" vững bàn thạch phòng ngừa trước "Mãn Cuộc sự".
Nhà nghiên cứu nói "nghề ăn trộm có đặc tính di truyền", cha giỏi nghề ăn trộm, con cũng được di truyền cho cái gien ăn trộm lỗi lạc. Chứng minh bằng chuyện cổ tích sau đây.
"Xưa có vị ăn trộm rất điêu luyện, đêm nào cũng đi thu hoạch rất nhiều của cải trộm cắp, an toàn đem về cho vợ con.
Một hôm, đứa con trai thấy được hiệu quả diệu vợi của nghề ăn trộm bèn ngỏ ý muốn bố truyền nghề lại. Vị ăn trộm rất hạnh phúc thấy con theo nghiệp trộm của mình, liền lập tức dẫn con đi thực tập.
Hai cha con đến một nhà giàu có, đánh bã cho lũ chó chết mê xong rồi đào ngạch, khoét vách dắt nhau chun vào nhà. 
Cả nhà ngủ say như chết. Người cha ăn trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương bảo con:
- Con chun vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vào bao cho cha.


Thằng con y lời chui vào, người cha liền đóng nắp gài khoen lại ... rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:
- Ăn trộm ! Ăn trộm !
Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tịnh liền đi ngủ lại. Con trai lão đạo chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và hận cha khôn tả.
Hồi lâu nó nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay cào sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu "chít… chít…" để đánh lừa chủ nhà. Nghe chuột kêu, chủ nhà vội thức giấc, đốt đèn mở rương đuổi chuột. Thằng con liền nhỏm dậy, tắt đèn, xô té chủ nhà, tông cửa chạy một mạch. Chủ nhà lục tục kéo nhau, vừa chửi vừa đuổi theo.
Thằng con trai chạy đến đường cùng thì gặp một cái giếng, nó vội vàng ôm một cục đá to liệng xuống giếng và tri hô:
- Làng xóm ôi ! Thằng ăn trộm rớt xuống giếng rồi ... Làng xóm ôi !
Mọi người vội đổ xô nhau kéo đến giếng để bắt trộm. Thằng con trai chớp cơ hội chạy thẳng về nhà. Gặp cha, nó oà lên khóc rồi không tiếc lời oán trách cha.
Cha ăn trộm mĩm cười nói:
- Khoan đã... Con hãy kể cho cha nghe con đã thoát thân bằng cách nào ?
Cậu con thuật lại từ đầu chí đuôi. Người cha vỗ tay cười ha hả:
- Hay quá, con có tài trộm cắp còn hơn cả cha nữa ! Quả nhiên, nghề ăn trộm của nhà ta đặc tính di truyền !"

1 nhận xét: