Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Chuyện buông đi !


Ngụ ngôn xưa có con khỉ thò tay vô bốc hủ kẹo dụ dỗ. Nó túm lấy một vốc to, miệng hủ nhỏ quá, không rút tay kẹo ra được.
Thấy vậy, người đánh bẩy lao tới bắt khỉ. Khỉ tấn thoái lưỡng nan, mắc kẹt vốc kẹo, người ta đánh chết, đem về nấu cao khỉ trị đau lưng.
Khỉ ngu khỉ chết, ấy bởi khỉ không biết buông kẹo bỏ chạy. Bỏ của chạy lấy khỉ sẽ thoát thân khỉ liền.
Có blogger cảm thán, lấy chuyện đó ra hiến kế, biểu chánh quyền VN sao không bỏ quách "cục kẹo", rảnh tay cự cãi với thằng Tàu ?
So sánh nghĩa đen, có hơi áy náy, ấy đem kẹo so chủ nghĩa VC.
Một bên nhai cắn nuốt được, một bên chỉ ngắm ngó tào lao dụ con nít, phỉnh người ngu,
lừa tụi dốt...
Chuyện là chỗ khỉ VC buông hay thả ấy mới nan giải giải nan...
Thiền thoại Trung Hoa giải nghĩa hay lắm !
" Xưa có người nọ có việc nước phải bôn ba vất vả băng núi lội sông, đi qua những lèn đá sừng sửng cheo leo nguy khốn. Bất thần, anh bị hụt cẳng té xuống vực sâu.
Sinh mệnh anh ta giờ chỉ còn trong chớp mắt. Anh đưa hai tay quờ quạng, quơ cào trên không trung. Thời may chụp được một cành cây khô trên vách núi.
Anh mừng rỡ vì mình còn có cơ hội sống sót, nhưng khổ nỗi người anh cứ bị treo lơ lửng, không thể xuống hay lên.
Trong lúc vô cùng nguy cấp, anh ta nhìn lên bờ, chợt thấy Đức Phật từ bi nhìn xuống.


Gặp được cứu tinh, anh vội vàng cầu xin Phật từ bi cứu vớt. Đức Phật hiền từ nói :
- Ta sẵn sàng cứu nhưng ngươi phải nghe theo lời ta.
Anh ta thưa :
- Bach Ngài, đến nước này con đâu còn dám cãi lời ngài. Con nhất định nghe lời ngài chỉ dạy.
Đức Phật nói :
Tốt lắm ! Bây giờ ông hãy buông tay đang nắm cành cây ra.
Người này nghe xong liền nghĩ nếu buông tay sợ sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng, tan xương nát thịt, làm sao bảo toàn sinh mạng đây ?
Vì sợ mất mạng, nên hai tay anh càng nắm chặt hơn.
Phật bảo :
- Người không chịu buông cây đưa tay lên cho ta thì làm sao ta cứu ngươi được ?
Thế nhưng anh ta vẫn khư khư nắm chặt cành cây...
Đức Phật dù có thương cũng đành chịu. "

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét