Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Hết thời đọa mạt chuyện.


Hồi xưa có sách "hòa để tiến", nay bắt chước noi theo, hóa ra thành sách "hòa để chết". Một bước lùi, hai bước tiến, học lóm thầy Tàu, đâu có ngờ một bước lùi, hai bước đọa.
Nước Tàu vốn sư tổ mưu kế. Binh pháp Tàu có ngay từ cái thời Tam hoàng Ngũ đế mấy nghìn năm trước. Dân Tàu thích chia nhỏ xứ mình ra nước này nước nọ để đánh nhau liên miên. Hòa rồi chiến, chiến rồi hòa, hợp rồi phân, phân rồi hợp, hợp rồi rả đám, toàn thể dụng cách chinh chiến cả.
Phản Trụ đầu Châu. Đông Chu liệt quốc. Xuân Thu oanh liệt. Hán Sở tranh hùng. Tam quốc Nhị quốc. Ngũ đại Thập quốc. Tam hạ Nam Đường. Ngũ hổ bình Đông bình Tây bình Nam. Đụng đâu bình đó...


Hạ Võ .Văn Vương. Tử Nha. Văn Trọng. Tôn Vũ .Tử Tư. Phạm Lãi. Văn Chủng. Tôn Tẩn. Bàng Quyên. Trương Lương. Hàn Tín. Phạm Tăng. Tiêu Hà. Chu Du. Tào Tháo. Bàng Thống. Khổng Minh. Lý Uyên. Chu Hậu. Mông Kha. Tất Liệt. Nguyên Chương. Tự Thành, Ung Chính. Càn Long...cho tới thời của Mao, của Đặng, của Chu Dung Cơ, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào, của Tập Cận Bình sắp tới, mấy cái đầu Tàu đều cơ trí siêu quần, nhất mục thập hàng, mưu cao mẹo giỏi, đảm đương chiến tranh việc lớn được cả. Đại Hán vị lợi 1,4 tỷ dân China mục tiêu mấy tay anh hùng đó, quả nhiên lợi hại.
Nước Nam dẫu nhỏ bé, nhưng hào kiệt tự nghìn xưa vẫn không hề thiếu thốn, kém người Tàu. Hùng vương dựng nước. Bắc thuộc nổi dậy. Bạch Đằng tự chủ. Phá Tống bình Nguyên. Giết Minh phá Thanh. Oai hùng lịch sử. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh. Đánh đến cùng dù mình phải chết, để ngày sau con cháu ta sống còn. Trưng Trắc. Trưng Nhị. Mai Hắc Đế. Phùng Hưng. Ngô Vương Quyền. Lý Thường Kiệt. Trần Hưng Đạo. Lê Lợi. Quang Trung. Gia Long. Minh Mạng...
" Từ Đinh, Lý, Trần, Lê bao đời gây nền độc lập.
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau
Song hào kiệt thời nào cũng có."
Tới thời chủ nghĩa Hồ, dựa vô Nga Tàu hậu phương có ăn, có súng đạn bắn Pháp, thắng Điện Biên Phủ để kết quả đất nước chia đôi....


Thời của chủ nghĩa Hồ, dựa vô Nga Tàu hậu phương có ăn, có súng đạn bắn "Mỹ Nguỵ" thắng 1975 để kết quả thống nhất mà lòng người tan nát, kẻ bỏ xứ ra đi lưu lạc trần ai, người chiến thắng nhờ ngoại cảm tìm mồ liệt sĩ...
Thời của đàn em chủ nghĩa Hồ, thời của con cháu lũ đàn em chủ nghĩa Hồ, độc nắm chánh quyền, vận mệnh dân tộc trãi qua đọa mạt chưa từng có.
Bọn này ăn trên ngồi trốc, nhung lụa giàu sang, lên xe xuống ngựa, hưởng lạc sung sướng vật chất dữ quá thì trí tuệ lụn bại. Đầu óc ngu si đần độn vốn thích cầu danh mị chúng bằng cấp nọ này. Giáo sư Phó Giáo sư, Tiến sĩ Phó Tiến sĩ, Cao học vấn... một đám con bò, giả dối điếm đàng, bằng dỗm trèo cao trị quốc.

Anh hùng hào kiệt, ái quốc tài năng, hiên ngang cương trực hiếm hoi, mới ló dạng chưa đếm được 1/2 vị, đã bị bọn cường quyền, gian nịnh phản quốc trị tới bến đò.
Bọn Việt gian bóp chết nhân tài từ trong trứng nước. Chúng sợ mất ghế của chúng. Chúng sợ mất ghế con của chúng. Chúng sợ mất chế độ của chúng.
Nước yếu, dân ngu, triều đình ngu độn là miếng mồi ngon để cho ngoại bang nước thịnh, dân cường, anh hùng cơ trí ra tay mở mang bờ cõi. Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Dân yếu ớt cô thế lâm nguy. Nên hòa hay chiến ? Thỏa hiệp đầu hàng hay kiên cường đánh trả ?
Xưa kia tổ tiên ông bà thét lời quyết chiến, sẵn sàng vô chỗ chết để có đường sống. Nay bọn cầm quyền đảng độc chỉ thích "sang giao thiệp", khấu đầu "hữu nghị tự nhiên thành", "không cần đánh giặc tự tan", "Kẻ nào bàn đánh. Chém !" vì cái điều chúng "hòa để tiến".
Than ôi ! Ngày nay đối đầu với người Tàu quá mạnh bành trướng lại mưu thâm cơ trí giỏi, lũ cầm quyền nước Nam chủ trương hoà để tiến hay chính là hòa để chết ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét