Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Đừng mơ bom đạn.


Thời gian qua nhiều chục năm, người lính trận sống sót đà bước qua tuổi sáu bẩy chục. Tuổi ấy tuổi ông bà, con cháu đùm đìa cơm bưng nước rót.
Bắc quân thắng trận, đủ điều anh hùng ca ngợi. Chiến binh nhiều vị chức nọ quyền kia ở lại miền Nam sanh sống thụ hưởng, bội phần lộc lợi.
Phía đại bại. Lính chết mồ xiêu mả lạc, hoang tàn ngơ ngác. Lính sống mang danh "ngụy tặc" phận số an bài, phúc phần kẻ này người nọ. Phần lưu vong ôm hận hoặc quên hết thù xưa, nghìn dặm khúc ruột. Phận quê hương về "lao động sản xuất", lập công chuộc tội, lập bàn thờ bác. Số khác vị gia, bất đoái hoài "màu cờ sắc áo", đời lính xưa dĩ vãng xa vời.


Lính trận miền Nam cầm súng phòng ngự cố thủ, đương cự vô vàm cuộc CS tấn công chiếm đồn diệt viện, cướp đất giành dân, đánh đông đánh tây, đánh hè đánh tết. Bom đạn dội lên quê hương. Học trò vô lính bảo vệ tự do. Lý tưởng thì ít, sợ chết thời nhiều.
Đôi khi, cựu trào ngoái về quá khứ, mơ màng lặng lẽ, tự mình mình biết mình hay. Tuổi trẻ nay chối từ quá khứ, không hề bận tâm tìm hiểu. Chúng chẳng thích gì những cũ xưa dông dài kể lể, những lẩm cẩm kê cà tốn kém thì gian.
Vậy cũng tốt. Trừ "chủ nghĩa anh hùng kách mệnh" ca lên hát xuống, những người lính trận qua thời nội chiến đều hiểu ra "tầm vóc" bom đạn, không mong con cháu phải mơ về.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét