Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Chó ba cẳng.


Đời xưa, lúc chó mới sanh ra, chó chỉ có ba chân và không đi đâu được cả. Nên mới có câu : "Chó ba cẳng, chó chẳng hay đi".
Nhưng đời xưa, chó không hay đi, thì chó lại biết nói...
Một hôm, chó mới ngồi, chó khóc.
Ông Bụt đi qua hỏi rằng :
- Khóc gì ?
Chó rằng :
- Cha mẹ tôi sinh tôi ra chỉ có ba cẳng, tôi chẳng đi đâu được cả. Cực cho tôi lắm !
Ông Bụt bảo :
- Để bây giờ tao thêm cho mầy một chân. Nhưng tao dặn trước, mầy phải giữ cái chân ấy cho sạch sẽ.


Rồi ông bụt cho chó một chân nữa. Thành từ đó chó mới có bốn cẳng. Và lúc nào chó đái, chó cũng ghếch một chân lên, sợ để ô uế vào cái chân quý của Bụt cho.
Vì sự tích kể trên, mà sau mới có câu chuyện như thế này :
Ở ngôi chùa kia có nhà sư, một hôm làm thịt chó ăn.
Làng họp định bắt vạ.
Sư cãi rằng :
- Chó vốn có ba chân tạp, một chân chay. Tôi chỉ ăn cái chân chay của Bụt cho nó thôi, thì làng bắt bẻ tôi sao được !
Làng phải chịu.
( Truyện cổ nước Nam )


1 nhận xét:

  1. Trong chuyến thăm Việt Nam, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã thăm lại chiến trường xưa tại hai huyện Năm Căn và Ngọc Hiển (Cà Mau). Ông Kerry từng là chỉ huy đội tuần tra hải quân tại Đồng bằng sông Cửu Long hồi cuối thập niên 1960.

    Có một gia đình đang đi trên ghe ngược chiều vẫy tay chào và cười với ông Kerry trong lần thăm này. Ông vẫy tay chào lại và khi thấy gia đình có nuôi một con chó trên ghe, ông nói: “Tôi cũng có nuôi một con chó. Tên nó là VC.”

    VC là từ lính Mỹ trong thời chiến dùng để chỉ “Việt Cộng”, tức du kích quân cộng sản.

    Trả lờiXóa