Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012
Chuyện ngồi.
" Ông Cả ngồi trên sập vàng
Cả ăn cả mặc lại càng cả lo.
Ông Bếp ngồi trong xó tro,
Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm..."
Đi đứng rồi lại nằm ngồi, mấy tư thế muôn thủa loay hoay đổi qua đổi lại. Đi chán thời đứng, đứng rồi lại ngồi, ngồi hay nằm tùy theo ý thích người ta động đậy.
Nằm gát tay lên trán, ngồi quan sát suy ngẫm sự đời thường mới nảy sanh "tư tưởng triết học". Dẫn chứng có chuyện ba vị giáo sư tiến sĩ ngồi chơi thơ thẩn, quan sát con cóc trong hang nhảy ra. Con cóc nhảy nhảy ngồi ngồi chớ cóc không biết đi đi. Ba vị bèn liên thủ đóng góp cho đời bài thơ cóc bất hủ.
Thiên hạ ai chẳng thích thú ngồi chơi xơi nước, khỏi chạy đôn chạy đáo vẫn nhàn nhã tấm thân sung sướng, ấy trời chỉ ưu ái người khéo tu may mắn "mạng ngồi" số sướng.
Thấy ngày nay ngồi làm chánh trị là khoẻ nhất. Ngồi vô lo, ngồi nói bậy nói bạ, ngồi ngậm miệng hến ăn tiền, ngồi lâm râm đánh vần mấy bài diễn văn bọn thơ ký viết, ngồi đếm tiền cứ tràn vô túi như nước. Chuyện ông cả ngồi lo ngồi nghĩ nát ruột chuyện xưa quá rồi.
" Lo gì việc ấy mà lo.
Kiến ngồi miệng chén có bò đi đâu ?"
Văn phòng sang trọng tiện nghi để nghìn kiến thức lớn "ngồi làm việc". Văn phòng lo cái lo khỏi lo nên chi "mạng ngồi" vô lo ngồi ăn ngồi chơi, ngồi ỉa ngồi đái sướng cái sự đời.
Khởi đầu cho được "ngồi làm chánh trị", kẻ anh hùng liều mạng "khởi nghĩa", được ngồi làm vua chúng tung hô quỳ lạy, thua làm giặc, bị bắt chém tru di hành hình. Cho nên, sự ngồi sướng dẫu thích, ấy giành giật xô đạp cướp cho được ghế chành bành rất chi nguy hiểm. May chăng có mấy vị "điếc không sợ súng", trời xui đất khiến dám nghĩ dám làm.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét