Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012
Thơ ốm đói.
Thơ nay vô số vị "thi ca rung rinh cảm xúc", văn hoa chữ nghĩa ba hoa chích chòe đầy ra, rồi đàn đúm tụ tập ngâm ngợi, lấy làm ta đây "bác học" lắm.
Ngó qua sự thơ phú tự ngày được bác đảng "giải phóng", thức khuya mới biết sự dài, bèn phân ra hai phe thơ, thơ mập mạp thơ ốm đói.
Thơ mập mạp giữ "vị trí chủ soái thi đàn", thơ cảm xúc mênh mông bợ đỡ đảng bác, hoan hô búa kềm, tán thán nức nở công đức chế độ. Cảm xúc "lớn" đời ta cũng lớn, tiền bạc của cải rót về túi thơ, nhà cửa xe cộ, ăn uống bổ dưỡng, huy chương bằng khen, tiến sĩ giáo sư thơ, một đoàn bu xúm tán tụng. Vật chất tinh thần thỏa thuê sanh sản phe thơ mập mạp văn chương.
Thơ ốm đói là thơ suy dinh dưỡng, thơ đói gạo thiếu ăn, thơ nhà tranh rách nát, nhà gỗ xiêu vẹo, nhà tôn lủng nát, thơ bần cùng giai cấp, thơ chế độ căm tức tù đày.
Phe thơ ốm đói vị tinh thần nên đau thể xác, dù thấy trước tấm trò đời hay tỉnh ngộ ra về sau, cái sự dằn vặt đau đớn ngứa máu lũ du côn đắc thế đè đầu thiên hạ mà run run mạch chữ khiến di họa cơ thể.
Sống phải thời bợm đoạt ngôi vua, không biết cách theo đóm ăn tàn lại đi vạch sự thật tất không chết cũng bị thương, may mắn cũng còm cõi kiếp đời đói cơm rách áo.
Gia nhập vô phe mập hay phe ốm, người văn chương lựa chọn không phải là dễ. Đương nhiên thơ mập mạp nay cũng khó vô vì quá đông "thi sĩ" chen lấn bợ đỡ, chế độ lấy chi chu cấp. Nịnh khéo nịnh khôn không như hồi xưa nịnh, dẫu sao cách nịnh đẹp cũng mập thân.
- " Trên trời có ông sao Rua
Việt Nam ta có bác Hồ chí Minh
Ánh sao Rua tỏa ngời một góc
Công đức của bác Hồ tỏa khắp nơi nơi. "
- " Từ có Bác cuộc đời vụt sáng
Chén cơm ngon tháng tám ngày ba
Cơm thơm ăn với cá kho
Ơn đức bác Hồ, cháu nhớ ngàn năm..."
Đất cố đô Huế, nhà thơ VC bút danh rực rỡ "Vàng Sao" bỏ phe thơ mập mạp sang gia nhập thơ ốm đói. Nhiều bài đọc nghe chua chát quá. Nghe thơ chưa thấy người đã hình dung mường tượng, thấy ông quả nhiên chánh xác tìm được cái vị thơ ốm đói thiệt sự.
- " Mi theo cách mạng quá trời.
Bây giờ nghĩ lại, đã đời mi chưa..."
- " Lâu ngày tôi thấy quen đi, như quen thân thể của mình
tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
buổi chiều không có cơm ăn
những con ruồi ăn nước mũi khô trên má những đứa đau quan sát
những con chuột chết lòi ruột ở bến xe đò
những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
người điên ở trần đứng làm thinh giữa trời mưa ngoài chợ
những ngày hết gạo hết tiền hết củi muối sống không còn một hột của tôi
những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
hai mắt tôi mở to, đầu tôi cúi thấp, miệng tôi há ra
những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm dồn cứng chật cuống họng..."
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét