Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Mộng vỡ Trần Trường.


Năm 1999, người Việt bên Mỹ là Trần Trường tâm hồn thích thú kính bác yêu đảng, tôn thờ sao vàng cờ đỏ rực rỡ. Vị này có tiệm cho thuê băng dĩa tại khu thương mại Little Saigon (Bolsa, Westminster, Cali.), trung tâm sanh sống người Việt tỵ nạn -  những đau đớn cái đời mất hết cả, phải ra đi lưu vong đất khách quê xa.
Ấy thế, Trần Trường công khai thân ái CS, đi coi ca nhạc "đặc công văn hóa", đem ảnh Hồ cờ đỏ trang trí tiệm nhà rồi lấy sự ấy để tỏ ra đắc thắng khoái chí lắm.
Gieo gió thì gặp bão, khiêu khích dẫm đạp cái ý thức hệ chống cộng sâu đậm đồng bào tha hương thù nhà nợ nước thời Trần Trường đương nhiên lãnh đủ. Hơn 20.000 người Việt tỵ nạn phẩn nộ xuống đường vang trời dậy đất :
" Rừng người sôi sục, điên cuồng hò hét, hoan hô đà đảo vang vọng cả một góc trời, như triều dâng sóng dậy, như muốn xé nát không gian. Tất cả mọi nỗi căn hờn uất hận, nợ nước thù nhà, bom đạn chết chóc, tù đầy nhục nhã, tan cửa nát nhà, sóng dữ biển đông, giặc cướp hải tặc... và cả như những tiếng thét Xung Phong oai hùng trên trân địa ngày xưa nữa... Tất cả đang ầm ầm bùng cháy, đang cuồn cuộn dâng cao..."
Kéo dài suốt 55 ngày đêm biểu tình liên tục không ngừng nghỉ, cái "sự biến Trần Trường" chấn động tràn lan tăm tiếng trong ngoài nước Việt. Trần Trường phải dẹp ảnh cuốn cờ, sắp sẻ hồi hương quyết sống chung bác đảng cho thỏa lòng mơ ước.


Quả nhiên, Trần Trường cùng gia đình đã bán rẻ nhà cửa, bỏ "đế quốc Mỹ", trở về làm ăn sanh sống, Việt kiều yêu nước hồi hương "góp phần xây dựng nước nhà tiến lên CNXH, dân giàu nước mạnh xã hội công bằng văn minh".
Nghe nói nay vị Trường mở doanh nghiệp đào ao nuôi thả cá basa tại Đồng Tháp Mười sản lượng xuất nhập khẩu "đắc thắng" dữ lắm !
- Lời bàn luận:
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, lão làng lăn lộn sống cả đời với CS nên quá biết quá hiểu về "chế độ ta", ông viết truyện ngắn "Những bài học nông thôn" khá lâu thú vị. Trong truyện ấy có mấy câu như vầy :
" Sự nhẹ dạ của lòng người.
 Tôi nhẹ dạ, anh nhẹ dạ, chị nhẹ dạ
 Và em nữa, em thân yêu
Em nhẹ dạ quá chừng.
Chúng ta đều nhẹ dạ ở cõi đời này
Tôi đã nhẹ dạ tin theo bố tôi
Tôi nhẹ dạ tin anh, tin chị
Và em nữa, em thân yêu
 Em nhẹ dạ quá chừng..."

Những thơ ấy nhắc lại mà kết luận cái chuyện Trần Trường.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét