Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Cụ đồ cho chữ


Xưa trọng chữ nghĩa thánh hiền, đi học hiểu biết lấy mà dặn lòng sống phải đạo người, đừng ra con vật. Lễ nghĩa khuôn phép, đối nhân xử thế, đa phần người ta vì thế đường hoàng, quí căn báu cội, thông thái đủ điều đạo đức.
Nay khác đi nhiều. Trọng tiền trọng bạc, trọng giàu trọng có, ngó đời qua lổ đồng xu, sanh tử cốt cán kiếm tiền hưởng thụ văn minh khoái lạc. Thành ra lưu manh, điếm đàng tràn lan xã hội vì một chữ tiền sáng mắt nhân gian.
Ông đồ phải cô độc lặng lẽ cuốn gói dẹp tiệm, biến khỏi cái nhân sanh rậm rật rầu não.
" Nhưng mỗi năm, mỗi vắng
 Người thuê viết nay đâu
 Giấy đỏ buồn không thắm
 Mực đọng trong nghiên sầu.
 Ông đồ vẫn ngồi đấy
 Qua đường không ai hay
 Lá vàng rơi trên giấy
 Ngoài trời mưa bụi bay.
 Năm nay đào lại nở
 Không thấy ông đồ xưa
 Những người muôn năm cũ
 Hồn ở đâu bây giờ ? "
Cũng cái tội ông cho toàn chữ "nhân văn giai phẩm" chí hướng lý sự bất hợp đời.
 - Thảo ốc an cư, tích kim quang đắc đức
 Bố y tùy phận, cầu phúc đức lai tài.
- Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất
 Mai hoa hương tự khổ hàn lai...


Đời biến tắc thông, thông tắc cửu, nay đà "phục sinh" nhiều vị đồ cho chữ tết nhất. Chữ quốc ngữ rồng bay phụng múa thay mấy chữ Nôm, chữ Hán. Rõ rệt ngữ nghĩa, thiên hạ liếc mắt là biết, biết ngay, biết hết; ra cái lòng "sâu đậm", "tiềm thức cầu khẩn", thiên hạ bu vô "xin chữ ngày tết", đồ mới đắc hàng.
Chữ mua về trương ra dán cột nhà ngày tết. Người hoa tay viết chữ tiền bán chữ, người mua chữ dùng chữ dụ dỗ tiền bạc vô nhà đặng giàu đặng có. Tiền tài, phú quới sanh quý nhân, tài đẻ ra quan. Trọng phú khinh bần, ngày xuân chữ nghĩa cũng theo thời kiếm chác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét