Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Kẻ lên voi, người ngã ngựa


Nhà ngâm cứu chánh trị nước Tàu cho rằng ông Xi-Jinping (Tập Cận Bình) là một đệ tử trung thành với Maoist chủ nghĩa, thích thú muốn noi theo đường lối Đặng Tiểu Bình đưa China mau lẹ vươn lên đế bá toàn cầu.
Tập Cận Bình thấy thời buổi kinh tế thị trường, quan chức đảng sống sung túc tỏ ra xa rời dân chúng, không biết đến những nhu cầu, yêu cầu thiết yếu của đại chúng sẽ khởi nguồn thảm họa cho đảng cầm quyền. Ông ta phát động phong trào "chỉnh đốn xây dựng đảng", đe nẹt đảng viên về tứ nguy tha hóa "chủ nghĩa hình thức, quan liêu, chủ nghĩa khoái lạc và lãng phí." , huấn thị cán bộ "nên tập trung vào tự thanh lọc, tự hoàn thiện, tự đổi mới, tự nhận thức", "phải xem từ gương, chải chuốt bản thân, tắm táp và tìm biện pháp khắc phục khuyết điểm..."
Để tạo lòng tin dân chúng vào đảng CS, ông Tập ra tay trừ khử tham nhũng "quyết liệt", đưa "đồng chí Bo-Xilai (Bạch Hy Lai) nguyên Ủy viên bộ chánh trị, Bí thư đặc khu Trùng Khánh" vào nhà tù bằng bản án khổ sai chung thân tội nhận hối lộ nặng nề thê thảm.


Trung Hoa là đất Cửu châu Bát quái, đất Chiến quốc Xuân Thu, đất quần hùng định bá đồ vương tranh giành thiên hạ. Theo một chu kỳ tuần hoàn, nước Tàu hợp rồi phân, phân rồi hợp, hợp rồi tan, tàn rồi thịnh chớ khó mà nhất thống thuần túy mãi được.
Mỗi khi chánh quyền trung ương suy yếu, phe phái cân cơ đấu đá đâm chém tranh giành quyền lực, tức thì hào kiệt địa phương sẽ nổi dậy như ong vỡ tổ. Quân phiệt cát cứ, chiếm đất giành dân, nhị phân tam phân... là cái luật trời định China bất di bất dịch.
Một khu rừng rộng mà lại bé cho một vị chúa sơn lâm độc quyền cai quản. Hai cọp tranh hùng, con nào yếu coi như nó đời tàn ngõ hẻm. Đã là cọp thì con nào mà chẳng tội ác đầy mình ? Thành ra khi cựu Bí thư Bo-Xilai  lâm thế ngã ngựa, nhận án chung thân mà lại gào lên "Oan uổng quá ! Bất công quá !" , chứng tỏ ông Bo chưa phải tầm đấu với tay họ Tập vậy.
Kẻ hào kiệt thời nào cũng thế. Muốn cai quản được thiên hạ rộng lớn thì phải sở hữu cái tố chất đảm lược anh hùng quên thân lo cho thiên hạ, mới mong có một lực lượng đại chúng chung lòng hỗ trợ vượt qua bỉ cực.
Sự thích thú thèm thuồng vật chất nhỏ mọn, sự xảo trá uốn éo nịnh trên nạt dưới, mưu mô leo cao để vị thân hơn là vị dân, đến khi ngã ngựa có còn ai thương xót.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét