Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

Buồn vào hồn không tên.


Đời người sanh ra lớn lên ai cũng thích sự sướng, nên chi thế gian xưa nay đều đồng loạt cố đi tìm sướng. Sướng là sướng danh sướng lợi, sướng bạc sướng tiền, sướng đời sướng đạo, sướng tình đồng chí đồng bào, sướng đời ta được lên hương còn bọn chúng nó phải đau thương quằn quại...
Nhà triết học nói kẻ càng tầm kiếm sự sướng thời hắn sẽ sướng đâu không thấy, thấy chăng thấy toàn thể sự khổ sự rầu bao la bát ngát.
Khi rầu người ta khóc. Rầu đệ nhất là cái rầu hồi xưa thi rớt công danh bèo bọt. Mười hai năm ròng rã đêm đông tối hạ đèn đom đóm ra rả cuốc kêu. Ai dè đọc đề thi rồi cốt sin tang mõ, bí chữ bỏ giấy trắng mà về một mình ngồi hiu hắt.
Thi rớt, bỏ học, đi lấy chồng... Lấy chồng ngoại quốc cho sướng thời lại vỡ mộng lấy phải gã chồng nông nghiệp Đại Hàn giàu dỗm. Xuất giá tòng phu rồi lên núi làm rẩy. Rẩy xong rồi đi củi về đun đốt nấu nướng.


Việc nhà chồng quần quật ăn như ăn mày, làm như đầy tớ rồi ngó mặt mẹ Korea mà ớn. Mẹ chồng đêm cúp cầu dao vì sợ tốn tiền điện, khóa ga lại vì sợ nấu tốn tiền ga, bắt dùng nước mưa vì sợ hao tốn tiền nước máy, ngày hai buổi ăn cháo thế cơm tiết kiệm tiền gạo, mặc áo thời đồ cũ quá tám mươi lăm đời bởi lo tốn tiền vải, không dám cho đẻ con vì sợ phải nuôi cháu hết của...
"Tham giàu chẳng thấy giàu đâu
Vừa ăn vừa khóc mưa ngâu tháng mười."
Phước báu ba đời về được quê hương thoát nợ xứ người. Trời mùa hè chang chang hầm hập, không có tiền nghe sự xả cổng tắm táp free. Được xuống hồ bơi miễn phí thích quá, bèn vội vã hùa theo dòng người Hà Nội đổ xô cuồn cuộn xông vô cổng. Cổng đóng mới tìm cách trèo rào ai dè quần rách. Xông pha hao sức tốn quần chẳng được chi.
Sau này xem ảnh một cô may mắn lọt được xuống bể nước, thấy cô ấy sướng đâu chưa sướng đã đành chịu trận nham nhở chúng sanh.
Té ra khi quần bị rách, buồn quá thế mà vui.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét