Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Sáo mỏ vàng.


Xưa có một người, lúc đầu nghèo đói khổ sở, chỉ nhờ vào ba đường cày mà kiếm ăn.
Sau có một buổi đi cày, trời cho thế nào mà đào được một hủ vàng đem về làm giàu.
Vì giàu có mà người ấy sinh ra giáo giở, nghĩ bụng rằng khi mình nghèo đói, thiên hạ rẻ rúng mình, thì bây giờ mình giàu có, mình phải khinh lại thiên hạ...
Người ấy làm nghề cho vay lãi rất nặng và rất độc ác. Ai vay đến hạn không trả được thì phải sao văn khế lại, bắt lãi làm gốc. Thành người nào đã mắc một món nợ, là khó lòng trả cho hết được. Còn người kia đã giàu, càng ngày lại càng giàu thêm.
Vua Bếp thấy vậy, cho là không công bình mới lên tâu với Trời:
- Người sai chúng tôi xuống dương gian để xét mọi việc kẻ dữ người lành... Sao chúng tôi thấy có kẻ làm ăn giáo giở, mà Người lại cho cái số giàu sang ?
Chúng tôi thiết tưởng như thế thì còn lấy gì để khuyến thiện trừng ác nữa ?
Trời hỏi vua Bếp:
- Thằng ấy nó làm nghề gì ?


- Tâu, thằng ấy trước vốn nghèo đói, chỉ có nghề cày ruộng kiếm ăn. Sau nhờ bắt được hủ vàng, rồi xoay ra nghề đặt nợ làm giàu rất là tàn nhẫn, ăn đến tận xương, hút đến tận tủy người ta. Lắm người vì nó mà tan cửa nát nhà, bán vợ đợ con.
Trời phán:
- Trước ta thấy nó nghèo đói, tưởng giúp cho nó cục vàng nó làm cái vốn mà kiếm ăn lương thiện. Ai biết đâu nó lại xoay như thế. Có phải bây giờ nó muốn giáo giở, ừ thì ta cho nó giáo giở. Ta đày nó làm con sáo đen và chỉ có một cái mỏ vàng thôi.
Quả không bao lâu, quỷ sứ lên thu hồn người kia, bắt hóa làm một con sáo mỏ vàng.
Trước làm nghề cày, bây giờ sáo vẫn chưa quên được đường cày, thường cứ lại theo sau người cày mà kiếm ăn. Và cũng vì xưa hà hiếp người đã quen mà bây giờ sáo thấy người cũng dạn không sợ hãi gì lắm.
Tục ngữ có câu "Con sáo nhờ đường cày" là thế.
(Truyện cổ nước Nam)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét