Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Mùa Hạ


Mùa hè bọn ve sầu rú lên ồn ả. Rạng đông trời hừng sáng, chừng bốn, năm giờ là cả lùm cây náo loạn. Ve ve đồng loạt khoái trá cất tiếng đánh thức người ta dậy, tự nguyện làm cái đồng hồ ve sáng. Có ve kêu sáng thời cũng có ve trưa ve chiều. Trưa nghe ve ọ là biết sắp tan hàng nghỉ việc, rửa tay gát kiếm tẩu lộ về nhà.
Bọn ve lên giọng gióng giả cuối ngày âm vị bi hoài bàng bạc lạ lẫm. Chiều hạ, hoàng hôn cháy ráng trời rồi tối dần tím thẩm. Tiếng ve xa vắng gợi nỗi lòng buồn rầu xa xứ.
Học trò tiểu học xưa tới hè chuẩn bị thi vô đệ thất. Đốt đuốc rọi sáng đường đêm hè đi luyện thi. Rủ rê cả bọn, lớp học điện tắt điện đỏ, tùy theo cái đầu kết quả đậu rớt. Giỏi vô trường công cha mẹ khỏi tốn tiền. Dốt thi rớt, còn thích học, con nhà giàu tìm trường bồ đề tư thục đeo đuổi sách đèn. Thường bọn học trò bồ đề học một hai năm là bỏ trường bỏ chữ học nghề đi làm kiếm sống, lấy chồng lấy vợ.
Lớp lớn trung học đại học nở nang, hoành tráng hơn ba cái chuyện chia tay lưu bút.
Mùa hè ồn lổ tai, lại đỏ con mắt vì hoa phượng đỏ rực. Phượng vẫn rơi xác phượng tả tơi, nghe tiếng ve réo gọi hồn tôi...
Lại nhớ mùa hạ năm nào đỏ lửa nắng thiêu đốt, đường bụi mù mịt. Từng đoàn xe quân sự chở đạn, chở người ra mặt trận nóng bỏng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét