Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012
Chuyện thủ nọng.
Một miếng giữa làng bằng sàng xó bếp, chiếu làng trải ra, vai vế chức sắc "vị trí xã hội" ngồi lên đó mà cắn xé rồi sai bọn truyền thông chớp ảnh, truyền hình trực tiếp.
Nay khác mà giống cái "bản chất thực thể" xưa. Nhất thủ nhì nọng được thay bằng phong bì to nhỏ. To tiền đô, nhỏ tiền đồng. Trưởng phó thứ bộ ban, chủ đoàn chủ đạo tỉnh, huyện đều có giá trị thủ nọng tuỳ ghế nó ngồi.
Đọc bài " Hành chính cai trị hay hành chính phục vụ ? ", có ý nghĩ sau đây :
Làm quan chế độ nào mà không sung sướng ? Lên được ông nọ mụ kia sẽ có kẻ hầu người hạ, nhà cao cửa rộng, điền trang sản nghiệp, của cải bạc tiền hằng hà sa số. Chưa kể tiện nghi sanh hoạt, xe cộ máy bay, mỹ nữ thơ ký quốc sắc thiên hương, thân nhân chết đám to rầm rộ chen chúc điếu lễ, con cái sống sung sướng ngoại quốc hý hởn.
Cái điều sướng vua chúa quan cách, to sướng cách to, nhỏ sướng kiểu nhỏ.
Trật tự thụ hưởng tánh cách cha truyền con nối tre già măng mọc. Con vua thời lại làm vua, con sãi giữ chùa thời quét lá đa. Lên làm vua, làm quan rồi thì luôn muốn giữ "ổn định xã hội", đảm bảo cho con cho cái, cho gia đình mình sướng, sướng mãn nguyện, sướng cả đời, di truyền đời nay qua đời khác. Muốn vầy, thường thấy các vua quan thực hành cách thức "bộ đôi" :
- Tâm lý chiến : xây dựng ý thức cộng đồng thuần phục chấp nhận trật tự xã hội đang có. Nhân danh lợi ích cộng đồng, nhân danh tổ quốc, nhân dân, ca tụng nhồi sọ về cái gọi là "Thái tổ Cao hoàng", "lãnh tụ siêu phàm đỉnh của đỉnh, "danh nhân siêu vĩ đại thế giới".
- Xây dựng lực lượng, đào tạo chó săn cho ăn uống no nê sẵn sàng cắn xé bảo vệ chế độ.
Thể chế chánh trị độc tài vua chúa cố quyết bóp cổ, cột tay dân chúng. Thời gian cai trị càng lâu, tính thuần thục sợ hãi, chấp nhận trật tự càng thấm thuốc nhuộm ngâm dài .
Dân chúng muốn thay đổi, chỉ còn cách khởi nghĩa. Người dựng cờ khởi nghĩa dùng chiêu bài chửi bới triều đình bạo ngược, nêu cao ngọn cờ "vì dân", "vì nước", bịp bợm thiên hạ, lôi kéo đi theo mình cho đông đúc, lực lượng nhiều thắng lợi lớn.
Được là vua, thua là giặc. Khởi nghĩa may thành công, cầm đầu lên làm "Thái tổ", "Thái tông" hay "Lãnh tụ" vĩ đại. Khởi nghĩ rủi thất bại, thủ lãnh bị bắt, chịu hình phạt tru di cửu tộc, bị chém đầu hay xử bắn về tội phản quốc phản động, hoặc phải mọt gông ở tù.
Ví dụ, ba anh em lục lâm thảo khấu Nhạc, Huệ, Lữ khởi nghĩa thành công, mở ra trào Tây Sơn, áo vải cờ đào danh lưu sử sách.
Ví dụ, trí thức nho học Cao Bá Quát chiêu bài dụ dỗ dân chúng "Bình Dương, Bồ Bản vô Nghiêu, Thuấn - Mục Dã, Minh Điều hữu Võ, Thang ". Khởi nghĩa đại bại, "Giặc Châu chấu" bị triều đình bắt ra tru di tam tộc, cảm thán cái đầu sắp rơi xuống đất :
" Ba hồi trống dục, mồ cha kiếp
Một nhát gươm rơi, mả mẹ đời "
Giấc mộng thái tổ thái tông bại liệt, trí thức họ Cao tủi phận giặc cỏ tội phạm rơi đầu. Chơi được chịu được, chửi đù đéo mả mồ hằn học hận cho mình bị thua đó thôi.
Thời nay, thiên hạ quá nhiều đời đúc kết hiểu biết, thấy chán ghét mấy sự nhân danh "đỉnh cao trí tuệ", "tự do dân chủ", thảy đều một duột bụng chó thèm thịt dân cả.
Thay đổi, tìm kiếm một nền chánh trị chính danh, một chế độ tương thích chống được lạm quyền, huy động được tài năng xã hội cho nước nhà thịnh vượng, có thể thượng sách là con đường hòa bình diễn biến, thăng tiến kinh tế để cải cách dân chủ từng bước, có giai đoạn hẳn hoi, phù hợp lòng dân ưa an ổn.
Ở một xứ sở dân chúng đã quá sành sõi biết hết cả mọi chiêu bài giả dạng kiếm chác thủ nọng, ấy mấy "đảng ta", "đảng địch" cứ lải nhải nọ này "vì dân", "vì nước", "hưng quốc", "phục quốc" thời quả nhiên quá như đồ mê ngủ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét