Xưa nước Nam có kẻ lấy việc nuôi mấy con voi làm thích, bèn tụ tập bọn đồng chí lại, tạo ra một lũ hội hè gọi là lũ thích voi.
Lũ thích voi nghe bên Tàu có con voi to đẹp lắm, liền nhóm họp nghị quyết, gom vàng góp bạc, phái người sang Tàu rước voi "vàng ngọc" đem về.
Người Tàu vốn dĩ coi con voi lạ của nợ. Voi này hung hăng điên loạn, biệt tài ăn và ỉa, chăm chăm quấy rối, tìm sự giày đạp thiên hạ lấy làm vui.
Người Tàu nghe nói An Nam cử phái đoàn sang xin rước voi về, lấy làm khoái chí lắm. Vừa được vàng bạc, vừa tống khứ "voi báo cô" đi, Tàu còn tham lam thêm điều này kiện nọ mới đồng ý cho "phái đoàn" được rước voi về.
Một trong những điều kiện rước "voi lạ" về, phải đem chăn thả voi ở cánh đồng ngôi mả tổ.
( Mả tổ - ảnh minh họa ) |
Đặc phái viên rước voi "di động về" hỏi xin ý kiến. Mê muội "voi vàng ngọc", bọn đầu đảng lập tức hân hoan đồng ý.
Chuồng voi xây dựng tại khu mả tổ nhờ số tiền "lưu chủ" của Tàu. Voi thả ra nghênh ngang, duổi chân duỗi cẳng, đi tới chạy lui, nhắm mả tổ giày đạp tan cho hoang ra, rồi rống ré lên thích thú.
Dân chúng thấy bọn làm điều khốn nạn lại đều tỏ ra vô cảm vô ngôn. Một số bày đặt khen kẻ rước voi về giày mả tổ, kiến nghị danh sách ghi tên lịch sử...
Phải đợi đến ngàn năm sau, có người kiệt hiệt nổi lên, lôi kéo dân chúng, bắt hết lũ con cháu khốn nạn ra pháp trường trị tội. Nước Nam từ ấy mới bớt dần bọn sang Tàu rước voi. Chuyện "rước voi về giày mả tổ" dân gian thời truyền miệng cho ra sự tích..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét