Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Cua và cáy.


Cua với cáy vốn cùng một họ, một nòi với nhau, nên đời xưa ăn ở với nhau rất tử tế, không khác gì anh em ruột thịt một nhà.
Hai con đi đâu cũng có nhau, bao giờ cũng cùng nhau kiếm ăn ở những nơi bờ sông bãi biển. Nhưng được ít lâu, cua thấy cua to cua khỏe, cáy bé cáy rát. Cua cứ mỗi ngày một đe nẹt, một lấn át cáy dần dần, dĩ chí bao nhiêu của ngon vật lạ, cua tranh giành vơ vét giữ cả một mình, không để cho cáy mảy may còn được gì nữa.
Cáy lấy làm khổ thân tức giận, nhưng không làm gì nổi cua. Sau phải tìm lên tận trời mà đầu đơn kiện cua rằng:
"Chúng con, phận nhỏ sức hèn,
Bấy nay sông bến cua liền chiếm đi.
Cho nên mới phải tâu quỳ,
Đèn trời soi sáng, xin thì biết cho..."


Trời bèn cho đòi cua lên mắng thậm tệ:
"Mày sao cậy thế hung hăng,
Tranh phần lấy cả không hằng chia nhau ?
Để cho nó phải kêu tao !..."
Rồi Trời xử rằng:
"Chúng mày ngược ngộ phải vào chốn sâu,
Còn trên bãi bến giao cho:
Cáy kia cứ việc xoi mò mà ăn.
Cua kia còn thói lăng nhăng,
Thì sai Sét đánh ắt rằng chẳng tha !"
Xong trời đuổi cả hai con về. Thành tự bây giờ "của cua cua máy, của cáy cáy đào", không con nào xâm phạm của con nào nữa.
Cũng vì thế tự bấy giờ cua hay sợ sấm sét, hễ nghe thấy sấm sét, thì càng rụt lại.
Bởi vậy mà khi ai bị cua cắp, người ta thường bảo rằng;
"Đợi khi có sấm, thì nó phải nhả"...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét