Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Bác bán ruốc.



Trước bác bán dép. Dép đứt dép nức khiến dép ế, ngó thấy quá chán ngán, bố bác bắt bác vứt hết đống dép ấy, tới phố mới bán mấy chén ruốc tép.
Báo giới chúng nó ghét tép thối, viết báo nói bác láo khoét, bác đéo bán chén ruốc, bác bán dép hố hớ thất bát, vứt đống dép guốc xách gáo tiến đến đó bán nước.
Tức tối quá, bác thét lớn. "Bác đéo bán nước !  Bác bán ruốc.  Báo chí khoái trá phét lác, dám viết nói bác bán nước, rất quá đáng !"
Bác nói với bố bác, bác muốn lấy súng ống, giáo mác đến bắn chết, chém giết hết mấy chú báo chí viết nói láo, bác mới thấy sướng.
Bố bác thấy bác nói gớm ghiết quá, quát mắng. Báo chí thích nói cứ nói, thích viết cứ viết. Phóng tác tếu táo thế đó, chúng nó mới xứng đáng báo chí nói láo. Nếu bác lấy súng ống giáo mác giết chết báo chí, chúng chết hết, chắc chắn lính tráng kéo đến tóm bác, bắt trói bác tống khứ khám, ắt bố bác khóc lóc đến chết sớm.
Bác bán ruốc thấy bố nói, bác chán ngán, ngáp ngáp giống mấy đứa ngáo đá.
Tới tối, bác bức xúc vứt mấy chén ruốc, lấy chiếc xe kéo kút kít bán nước, chấm dứt hết bán ruốc. Bán nước quá sướng, bác thích thú lắm. Bác nói, báo chí chúng nó trước viết khống bác bán nước, ấy láo thế đó rất đúng...
Bố bác biết bác bán nước, ghét quá, bắt bác xuống phố mới bán ruốc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét