Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Sáng mắt sáng lòng.


Ngày đầu năm tự dưng nhớ tới truyện Kiều thơ lục bát.
Học giả Phạm Quỳnh nói truyện Kiều còn tiếng Việt còn, tiếng ta còn nước ta còn, ấy là nói nhờ truyện Kiều mà ngôn ngữ An nam phát tiết tinh anh, lộ cái sức sống dai dẳng vậy.
Cụ đồ Ngô Đức Kế nói nàng Kiều là một con đĩ điếm bên Tàu, dân Tàu truyền khẩu chuyện ả rồi một người Tàu chép lại, thêm mắm thêm muối, ít ai thích đọc. Ấy người xứ ta bỏ công sức chải chuốt chuyện đời của một con đĩ Tàu.
Một sách viết ra cho người ta đọc, tất nhiên không thể buộc người ta khen, cấm người ta chê. Khen chê chê khen, mổ xẻ rộng đường dư luận, sách có hay mới sống sót.
Điểm lợi là người ta có đọc khen, đọc chê, đọc chán mới được sáng mắt, sáng lòng ra.


Chuyện ở Hải Phòng, anh làm chủ tịch huyện, em làm chủ tịch xã, ra lệnh bộ đội cụ Hồ với lại "công an nhân dân" đến "giải phóng" đất đai Đoàn Văn Vươn. Ông vua không có gờ này cùng huynh đệ thê tử chẳng biết sung biết sướng để chạy ra hân hoan chào đón, lại đón đoàn "giải phóng quân" bằng súng hoa cải kèm bình gas có gắn bộc phá.
Hải Phòng là thành phố đỏ, từ 1954 đến giờ là đã 58 năm. Thêm hai tết nữa là đến cái đoạn sáu mươi năm cuộc đời rồi, vậy mà nhuộm đỏ không ra đỏ, ra đen. Bậy quá sức.
Sử gia Sorbonne đại học Trương Bá Cần xưa viết sách ca ngợi " Hai mươi năm xây dựng XHCN ở miền Bắc ", nghe nói chỉ hai chục năm đời ta có đảng, dân Bắc kỳ đã thuần túy vô cùng. Té ra là viết bậy bạ.


Huế xuân 1968, dân chúng "hân hoan", "sung sướng" đón chào "cách mệnh", ấy là nghe theo Nguyễn Đắc Xuân. Còn với Nhã Ca, "Giải khăn sô cho Huế" hay là "Tình ca cho Huế đổ nát", thời là : "Anh tha cho em đi ! Em đã theo các anh rồi mà."
Tóm lại, mừng đảng mừng xuân, kẻ khôn thời chọn đảng. Thế giới tất thảy thành, trụ, hoại, diệt - chỉ riêng đảng ta bất tử, ai điên gì mà không chọn ?
- Nghe nhạc Phạm Tuyên, con trai cụ Phạm Quỳnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét