Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Hết quán !


Quán thì có nhiều loại quán, quán trà quán rượu, quán dịch quán trạm, quán karaoke quán bia ôm, quán ăn quán uống, quán hớt tóc quán massage...
Hết quán là không còn quán nữa, quán sập tiệm quán giải thể hết. Nhưng đời sống nói chuyện hết cả quán thì quá ư chi viễn vông, bởi vì rằng cuộc đời còn thì nhu cầu dịch vụ còn, đương nhiên vẫn còn mấy cái quán.
Quán biến mất gồm mấy cái quán trạm, mã trạm, hồi còn phong kiến. Trên đường cái quan, cứ mỗi chừng 30 dặm có cái quán dịch. Bọn mã phu công văn thư từ hỏa tốc thượng khẩn, dừng ngựa ngủ nghĩ ít phút, rồi lên đường ngay cho kịp. Quan quân toán nhỏ vi hành qua lại cũng hay bạ vào quán trạm nghĩ ngơi. Hết thời vua chúa thì mấy cái quán trạm cũng chấm dứt luôn theo.
Quán nước chè mấy bà già núp dưới gốc đa chốn quê nay sắp biến mất. Mấy tấm tranh rèo dâu dâu gác trên mấy đòn tre là ra cái quán. Vài cái bánh đa, thẩu kẹo gừng, bánh đường đen, ấm nước chè để cho khách đường xa dừng chân rủ áo phong sương đỡ phần mệt mỏi. Đến khi kinh tế thị trường mở cửa xóm làng đổi mới, lớp người xưa chết dần dà, quán quê mùa dẹp tiệm khiến ngậm ngùi cho ai lữ thứ cổ hoài.
Có mấy quán người đường hoàng mong cho hết đi, lại nẩy nở tùm lum ra là quán ổ động trá hình. Trá hình xưa là mấy hắc điếm ven rừng, chủ quán đon đả mời chào khách vảng lai vô nghỉ rồi đánh rượu thuốc mê cướp hết của nả, bắt người lấy thịt làm nhân bánh bao.
Hắc điếm quán ác độ độc có thể sánh mấy cái quán miệng na mô bụng cả bồ dao găm hiện đại. Quán ra vẻ đại từ đại bi mồm leo lẻo ta bà quán trọ, thâm hiểm đợi tới giờ phút chót mới xuất chiêu cho người ta trở tay không kịp làm mấy chuyện ác. Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, ấy khi người ta đã tri ra rồi thì mấy cái quán độc ắc phải sập tiệm dẹp quán.
( Ảnh minh họa )




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét