Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Sa mạc đời.


Hồi xưa, nhà văn Duyên Anh viết một series truyện du đảng bụi đời điệu ru nước mắt, bò sữa gặm cỏ cháy, vết hằn trên lưng ngựa hoang, trần thị diễm châu, kể lể về mấy cái đời sa mạc tuổi trẻ bí bách trót sanh loạn lạc.
Tuổi trẻ miền Nam qua tuổi học trò, lớp thì đi quân dịch, lớp theo cộng sản nằm vùng, lớp học làm công chức vơ vét kiếm bộn tiền vợ đẹp con khôn, lớp nổi loạn bụi đời du đảng. Thế hệ buồn chán mộng mị gặp cộng sản tràn về, hoặc vô trại cải tạo, hoặc bỏ chạy vượt biên, hoặc bon chen lập công chuộc tội. Đời tô đỏ đói rách vĩ đại thực tế vẫn là cái sa mạc sau kế tự sa mạc trước.
Đi giữa sa mạc đời ngày nóng cháy da, đêm lạnh buốt, bão cát thì mịt mù chằm hăm vùi lấp. Khát khô họng mộng hớp nước, chỉ gặp toàn ảo ảnh chà là ốc đảo.
Nhà triết học nói cuộc đời như một sa mạc lớn, người đàn bà là con lạc đà để đi qua sa mạc đó. Nghĩ cũng đúng. Sự mềm mại âm tính đàn bà trung hòa những bức bối sa mạc khô cằn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét