Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Nhà giàu nhà nghèo.


Cái nhà ở che mưa trốn nắng, trú ngụ gia đình thật quá sức cần thiết với đời mỗi người ta. Sống cái nhà chết cái mồ, không nhà không cửa chịu kiếp vô gia cư đầu đường xó chợ là nổi đau đớn nhất hạng kiếp trần ai. Vậy nên người đường hoàng phải luôn biết làm lụng chăm chỉ để xây nhà dựng cửa cho an cư lạc nghiệp, sống cuộc đời khỏi tủi hổ.
Nhà xây dựng khác nhau theo thời thế, theo tiền của, theo ý muốn gia chủ. Trước đây, An Nam dân nghèo đông đúc, nhà phên trát cức trâu tro bếp, mái nhà khung tre lợp tranh hay rơm rạ. Nhà giàu quan cụ xây gạch trát vôi, mái lợp ngói đỏ rường kèo gỗ cột.
Người bình dân thời nay phần đông sống nhà lợp tôn. Vách dùng bìa ván hay xây bờ lô cát sạn kiểu "nhà cấp bốn", không kiểu cách mẫu mỹ, chỉ vào mục đích cho có mà ở với cái lý ăn nhiều chớ ở mấy.


Trong thành phố, nhiều khu chung cư cao tầng mọc lên chót vót. Người ta sinh sống trong đó, mỗi tầng nhiều căn hộ, đi lại lên xuống di chuyển cầu thang máy. Xài tiện nghi đóng đủ tiền, chết không để xác làm đám được phải khiêng tới nhà mai táng tập thể.
Người Việt thâm tâm ít ai ưa sống chung cư. Hầu như đều thích có nhà cao cửa rộng, vườn cây vườn hoa, bể bơi hồ tắm trong không gian sanh thái thoáng đảng. Tuy nhiên vấn đề chánh là phải rất nhiều tiền.
Các quý vị đại gia, cán bộ đảng, tư sản đỏ, Việt kiều giàu sụ, người kiếm chác lắm tiền thì xây lâu đài biệt thự, bê tông cốt sắt rất đẹp kiểu dạng. Cơm Tàu vợ Nhật nhà Tây, hưởng thụ cái đời giàu có sung sướng.
Đương nhiên, nhà xây to lớn đẹp đẽ, ấy người sống luôn căng thẳng âu lo, gây gỗ ngột ngạt, tình thân không có thời nhà ấy là cái ngục. Riêng người ta hay nói "dù nghèo mà vui", nhưng nghèo đến mạt rệp, nhà dột cột xiêu, thê thảm tàn tệ quá thì cũng vui chi được.
Có cái nhà tranh miền quê "Xô viết" Hà Tịnh báo đăng mới đây, gợi người xem nhiều cảm xúc kể sao cho xiếc...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét