Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Rầu đời.


Tuổi già trãi nghiệm nhiều thứ rồi hay buồn chán rầu đời để người ta hay nói người già khó tính. Khó tính đủ thứ sinh sự khó tính. Chưa làm chi ra trò với đời thì than ôi đầu đã bạc rồi hai thứ tóc. Xã hội khinh khi sự thiếu địa vị. Con cái cháu chắc đối xử tệ bạc cầu cho chết. Tuổi cao còn lo chạy vạy kiếm ăn nuôi miệng nếu như không muốn chết đói. Tiền thiếu bạc túng, đau ốm lo không tiền nằm bệnh viện, chết lo không mua được hòm, không có người gánh đám mình đưa ra nghĩa địa mà chôn...
Thành ra khuôn mặt người già hay đăm chiêu rầu đời ngán ngẫm.


Cộng sản Tố Hữu sinh thời thơ hàng vạn chữ tụng ca chế độ . Hắn mụ mị dân chúng nhiều câu kéo vẻ vời đẹp đẽ.
" Đất nước mình đâu cũng đẹp như tranh
Khuôn mặt người, ai cũng sáng long lanh
Những đôi mắt trong lành vui ấm lạ !

 - " Có gì đẹp trên đời hơn thế ? 
Người yêu người sống để yêu nhau,
Đảng cho ta trái tim giàu
Thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà đi...  "
Thực thế, vài ba năm sống dưới trào cộng sản, "những đôi mắt" người đã mờ đục cá ươn tội lỗi. Lâu năm trẻ vội hóa già, đời sầu không chi che đậy cho được.
Người già đội cái nón rách, tay che dấu khuôn mặt không cho ai thấy, mà  thiên hạ cứ thấy vạn sự rầu đời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét