Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Châu chấu kiện voi.


Xưa có bụi chuối trong rừng, bùm tum rậm rạp, châu chấu từng đàn, từng lũ thường ở.
Bất ngờ, sau có con voi tự đâu đến ăn hết cả lá chuối, lại đạp đổ cả cây.
Châu chấu rủ nhau hàng ngàn hàng vạn ra mà đá voi. Nhưng càng châu chấu có sắc, mà da voi lại dầy, châu chấu có đá bao nhiêu, cũng như gãi vào chỗ ngứa, không làm gì nổi.
Châu chấu lấy làm bực lắm, bàn với nhau rằng:
- Thằng này nó hại ta thế này, không nhẽ ta cứ ngồi coi mà chịu khổ. Song mà, nghĩ đi nghĩ lại, trong các giống thú, nó là to hơn cả, dù cho ta có kêu cầu nơi nao, nó cũng không có sợ chút nào đâu.


Có con châu chấu già nói rằng:
- Anh hùng tự hữu anh hùng trị. Anh em chớ lo. Tôi biết có một ông nó phải sợ, là ông Sư tử. Ông ấy cầm quyền làm chủ hết cả các giống thú... Nhưng hiềm ông Sư tử ở xa; ông ấy ở tận bên Hà Đông, anh em cố làm thế nào phải tìm cho thật được thì mới nên công chuyện.
Cả đàn châu chấu nghe nói, đồng lòng xin cùng đi tìm đến tận đế vương Sư tử.
Lúc bay tới nơi, cả đàn ùa vào hầu kiện.
Sư tử truyền rằng:
- Việc này là đại sự, chúng bay không hấp tấp thế được.
"Đi kiện thì phải có đơn,
Phải khai gốc ngọn, nguồn cơn cho tường."



Châu chấu ra bàn nhau làm đơn xong rồi vào quỳ đệ lên. Đơn rằng:
"Chúng tôi châu chấu,
Lời khai xin ngỏ:
Chúng tôi làm tổ
Ở trên cây chuối.
Cha truyền con nối
Đã ba, bốn đời.
Trước thì nhờ cây cối Nhà Trời
Sau thì nhờ công ơn Nhà Chủ,
Ăn đâu ở đó
Chẳng dám làm gì đến voi.



Mà voi nỡ hại chúng tôi:
Hũy hoại gia thất, 
Tơi bời, tất bật.
Bây giờ biết ở về đâu ?
Hoặc khi gió thổi, mưa sầu,
Hoặc khi giờ trưa buổi tối ?
Chúng tôi ở bụi.
Hay ở vào bờ ?
Con cái bơ vơ,
Như gà mất mẹ.
Voi làm là thế,
Dân tình thậm oan.
Phục khất minh quân,
Đèn trời soi xét."
Sư tử chấp đơn rồi, cho trát đi đòi voi đến.


Voi đến, nhưng voi vẫn cậy thể to, không chịu khuất thân, đường đường tiến lại trước mặt Sư tử. Sư tử thét to, cất tiếng tra hỏi.
Voi trước không chịu đáp, sau vừa đủng đỉnh đưa đẩy cái vòi, vừa thủng thỉnh nói rằng:
- Trời sinh voi, thì Trời sinh cỏ. Ta biết nơi nào là nơi có tổ châu chấu mà ta tránh, ta tha ? Ai biết cho ta, thì cũng là được. Ai không biết cho ta, thì phó mặc với Trời.
Sư tử nghe nói giận lắm, nộ khí xung thiên, gầm thét lên rằng:
- À à ! Quân hỗn ! Mi cậy mi to xác. Mi dám khinh nhờn cả ta. Để ta cho mi biết sức ta và nanh vuốt của ta như thế nào...
Nói xong, Sư tử nhảy lên cắn voi, cào voi, rồi sai quân lính ra chặt lấy đôi ngà (để bịt vàng rồi chạm cả tích Kiều vào đấy...)
Voi đau chạy bán mạng và tự đó sợ oai Sư tử lắm, lại sợ luôn cả châu chấu nữa.
(Truyện cổ nước Nam)






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét