Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Chim sẻ và chim xanh.


Chim Sẻ và chim Xanh, hai con xưa vốn là chim Thanh điểu ở trên vườn bà Tây Vương mẫu. Nhưng vì hai con chưa hết căn tục, vẫn còn hay tin đi mối lại với cõi trần, nên bà Tây Vương mẫu lấy làm giận. Một hôm gọi hai con bảo rằng:
"Cõi Bồng Lai là nơi tiên cảnh,
Có lòng đâu nẻo lợi với đường danh.
Sẻ với Xanh chưa khỏi một chữ "Tình"
Trót đa mang, còn phải theo vành nhân thế..."
Rồi đuổi hai con xuống ở dưới cõi trần.
Ban đầu, hai con bỡ ngỡ, không biết ở vào đâu, mới bàn nhau muốn theo anh Quạ.


Sẻ nói với Xanh rằng:
- Con quạ nó xấu xa lắm. Lòng ta không muốn theo nó.
Xanh nói với Sẻ rằng:
- Hai ta bây giờ chưa khỏi vòng trần tục. Nếu ta cứ cố giữ thanh thể, mà phải chịu đói khó, thì đã ai khen gì. Chi bằng tìm đâu có lợi cho ta bây giờ là hơn.
Bàn xong, hai con đem nhau ở với quạ. Nhưng sau thấy quạ, tổ nào cũng xục vào ăn, lại ăn cả những đồ hôi thối bẩn thỉu, hai con lại nói với nhau rằng:
- Ta theo quạ nghĩ rằng có lợi, song lợi mình ta, mà hại cả đến đồng loại, lòng ta thật áy náy không yên chút nào.
Rồi hai con liền bỏ quạ không theo nữa.
Vơ vẩn ít lâu, hai con lại bàn với nhau đi theo con Khứu.



Xanh nói với Sẻ rằng:
- Khứu nó ở đâu, thường có người tìm đánh bắt nó. Ta sợ theo Khứu rồi không được yên.
Sẻ nói với Xanh rằng:
- Trong các giống cầm, Khứu là giống học hành có tiếng hơn cả, chẳng theo Khứu ta còn theo ai được.
Bàn rồi, hai con cùng nhau đến theo ở với Khứu.
Nhưng sau này hai con thấy Khứu khi thời kêu theo tiếng con này, khi lại kêu theo tiếng con khác, bất cứ con nào cũng bắt chước hót theo được cả, mới bàn với nhau rằng:
- Ta theo Khứu nghĩ rằng có tiếng. Nhưng ta xem gì nó hót cũng được, không phải là bực chính đính, vì ở đời việc phải chăng đâu cũng là một, chẳng khi nào phân được hai nhẽ. Vậy ta sợ cứ theo nó hoài chẳng những không có tiếng gì, lại mang thêm tiếng xấu nữa.
Sẻ, Xanh bàn rồi, trước đã bỏ một anh tham ăn, giờ lại bỏ một anh hay hót.
Nhưng không biết đi đâu cho nhẹ mình, cho lại gặp được một cái cảnh êm đềm vui thú như xưa ở trên vườn Thượng uyển ?


Hai con bèn bàn nhau chẳng theo ai nữa. Rồi cứ thảnh thơi kiếm lấy đủ ăn, đậu trên ngọn mai cành trúc, giữa nơi gió mát trăng trong và cùng nhau vui thú hát với nhau rằng:
"Đôi ta ở chốn Bồng Lai,
Vì tình nặng phải theo bài trần duyên.
Chi là tục ? mà chi là chẳng tục ?
Không màng chi nương núc theo ai.
Này bụi trúc, nọ ngành mai
Chi đến nổi, tiêu sầu vô kể.
Đường lợi thế, mà đường danh âu cũng thế.
Trong chín châu mấy kẻ lương bằng ?
Thôi thì thôi mát gió với trong trăng.
Cảnh ấy dẫu vàng nghìn cân khôn chuộc !
Đáo xứ thanh phong nguyên hữu ước
Khẳng giao minh nguyệt dạ đồng cô
Gì hơn vui thú giang hồ !"
( Truyện cổ nước Nam )


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét